Chương trước
Chương sau
 

 

 

“Tôn Dĩnh Thục, cô muốn đến thì đến, vậy mà lại dám quang minh chính đại mang một người đàn ông đến? Cô có rắp tâm gì, cso còn để nhà họ Thôi chúng tôi vào mắt không?” Vào ngay lúc này, một người phụ nữ đi từ trên thuyền xuống.  

 

Người phụ nữ này khoảng tầm năm mươi tuổi, là em gái của ông chồng quá cố của Tôn Dĩnh Thục, tên Thôi Vân Tú.  

 

Bà ta mặc một thân lễ phục chế tác thủ công, trang điểm xinh đẹp, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại khí thế phú quý bức người, tựa như công chúa quý tộc thời cổ đại.   

 

“Anh cả tôi mất mới có năm năm, cô đã dùng tiền của anh ấy đi bao dưỡng tên mặt trắng khác?” Thôi Vân Tú lớn tiếng hỏi.  

 

Mọi người đều bởi vì lời của Thôi Vân Tú mà ghé mắt, một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hai người Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục.  

 

Tôn Dĩnh Thục mỉm cười nói: "Chị dâu cũng không biết gọi?”  

 

Thôi Vân Tú cười lạnh nói: "Cái đồ hồ ly tinh như cô, tôi lớn hơn cô một giáp, cô còn có mặt mũi bảo tôi gọi cô là chị dâu?”  

 

Tề Đẳng Nhàn thấy Thôi Vân Tú đã đốt lửa chiến tranh lên đến đầu của mình, nhướng nhướng mày, nói: "Vị bà cố nội này, không nên nói lung tung đâu, nói lung tung thì sẽ phải chịu trách nhiệm!”  

 

“Bà cố nội?!”  

 

Sau khi Thôi Vân Tú nghe được lời này, sửng sốt, suýt chút nữa tức nổ mũi.  

 

Chẳng qua bà ta mới hơn năm mươi tuổi, hơn nữa được bảo dưỡng rất khá, dung mạo thoạt nhìn không khác biệt gì với người bốn mươi tuổi.  

 

Thế nhưng, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại dám gọi bà ta như vậy!  

 

“Tôn Dĩnh Thục, cô tìm được tên đàn ông không có tố chất như vậy từ nơi nào, không chê mất mặt à?!” Thôi Vân Tú cười lạnh nói.  

 

“Đó đâu phải là người đàn ông của tôi.” Tôn Dĩnh Thục bình tĩnh nói,: "Hắn là Tổng giám mục của Thánh Giáo khu vực phương nam, Tề Đẳng Nhàn.”  

 

Thôi Vân Tú hoảng hốt, vội vàng đánh giá từ trên xuống dưới Tề Đẳng Nhàn, sau đó phát hiện, bản thân thật sự đã nhìn thấy người này trên bản tin, Tổng giám mục người Hoa duy nhất của toàn bộ Thánh Giáo,!  

 

Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một tiếng với Thôi Vân Tú, nói: "Bà cố nội, mà mở miệng gọi tôi là tên mặt trắng, tôi có thể cho rằng bà đang khiêu khích Tổng giám mục là tôi được không? Là đang miệt thị uy nghiêm của Thánh giám mụcng tôi sao!”  

 

Thôi Vân Tú suýt nữa bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, ho khan một tiếng, nói: "Không không không, tôi không có ý nghĩ như vậy, sự thành kính của tôi dành cho Thánh Chủ, trên thế giới này, không có ai có thể bằng được.”  

“Một khi đã như vậy, bà đi xuống thuyền đi, nhường cho tôi một vị trí của nhà họ Thôi! Nếu không, tôi thực nghi ngờ không biết bà nói có đang nói thật hay không!” Tề Đẳng Nhàn nhìn Thôi Vân Tú, nghiêm trọng nói.  

 

 

Da mặt Thôi Vân Tú run lên, có hơi bốc hỏa, không nghĩ tới lời nói mình dùng để đả kích Tôn Dĩnh Thục lại biến thành nhược điểm, bị Tề Đẳng Nhàn nắm trong tay.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn Thôi Vân Tú không hành động gì, không kiên nhẫn nói: "Xem ra, sự thành kính của bà dành cho Thánh Chủ là giả, lát nữa tôi sẽ thông báo cho Giáo Đình, xoá tên bà trong danh sách tín đồ! Hơn nữa, bà sỉ nhục tôi như vậy, tôi cũng hơi có chút nghi ngờ bà rắp tâm bất lương...”  

 

 

“Được được được, tôi đi xuống dưới, vị trí này nhường cho Tề giám mục.” Thôi Vân Tú cắn răng một cái, đi xuống từ trên thuyền, trong lòng hận đến gần như nhỏ máu.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn hài lòng gật gật đầu, nhìn về phía bảo vệ chặn đường, mỉm cười nói: "Hiện tại, tôi có thể đi lên rồi chứ?”  

 

 

Bảo vệ không ngờ được người đàn ông bên cạnh Tôn Dĩnh Thục, vậy mà lại có địa vị lớn như vậy, một chút đã giải quyết xong lý do của hắn ta.  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.