Chương trước
Chương sau
 

Xe đến hải cảng, một du thuyền khổng lồ dừng ở bên bờ, có bảo vệ đứng gác bên trái, kiểm tra thư mời của các khách mời tới tham gia yến hội.  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn xuống xe, duỗi tay ra đỡ Tôn Dĩnh Thục bên trong xe, đồng thời tri kỷ dùng tay che mép cửa lại.  

 

Loại chuyện này, rất nhiều người đều từng làm cho Tôn Dĩnh Thục.  

 

Nhưng khi Tề Đẳng Nhàn làm, cô ta lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng.  

 

Sau khi xuống xe, Tôn Dĩnh Thục thuận thế khoác tay Tề Đẳng Nhàn, nói: "Ngài Tổng giám mục, hôm nay chắc chắn có rất nhiều người phải nghĩ trăm phương nghìn kế để làm khó dễ tôi, tiểu nữ tử cũng không mời ai khác, tất cả phải dựa vào anh rồi!”  

 

Thời điểm nói nói lời này, cô ta còn nhẹ nhàng đụng nhẹ vào Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, Tôn phu nhân người ta cũng đã mở lời như vậy rồi, cho dù không mời hắn uống đồ uống lạnh, hắn cũng đến giúp việc này!  

 

“Đó là Tài Phiệt Thượng Tinh Tôn phu nhân đúng không? A... Không phải cô ta luôn luôn không gần nam sắc sao, người bên cạnh cô ta kia là ai?”  

 

“Tôn phu nhân không phải không gần nam sắc, mà là bởi vì mấy ông già nhà họ Thôi coi đây là lý do công kích cô ta, cho nên mới làm cho cô ta xa cách đàn ông.”  

 

“Người đàn ông bên cạnh cô ta là Tổng giám mục của Thánh Giáo khu vực phương nam, mặc hồng y!”  

 

“Ôi ôi ôi, cũng khó trách, Tôn phu nhân dám mang đàn ông tới tham gia yến hội, cũng không phải không có đạo lý.”  

 

Một số người sau khi nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục xuất hiện cùng Tề Đẳng Nhàn, đều không khỏi lắp bắp kinh hãi, trò chuyện với nhau một phen, cũng biết bối cảnh của Tề Đẳng Nhàn.  

 

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không nhịn được đắc ý, ban ngày đưa thư ký Dương đi nổ phố hấp dẫn một lượng lớn ánh mắt hâm mộ, buổi tối cũng Tôn phu nhân tham dự yến hội, lại là đối tượng bị mọi người hâm mộ ghen tị hận.  

 

Anh em chính là như vậy, người đàn ông như gió.  

 

Khi đi tới bên cạnh bến cảng, Tôn Dĩnh Thục lấy thiệp mời ra đưa cho bảo vệ.  

 

Sau khi bảo vệ nhìn một lát, lại duỗi tay ra, ngăn cản hai người, lạnh lùng nói: "Phu nhân, thiệp mời của ngài không đúng!”  

 

Tôn phu nhân cười lạnh nói: "Lý Toàn Chân chỉ có chút năng lực như vậy? Dùng cách này để cản đường tôi, làm tôi khó xử tôi sao?”  

 

Bảo vệ chỉ vào con số trên thiệp mời, nói: "Phu nhân, phong thiệp mời này là Lý tiểu thư gửi cho nhà họ Thôi, hơn nữa giới hạn số người có mặt là ba người. Nhà họ Thôi đã có hai người có mặt, tính thêm ngài là ba người, như vậy, người bạn ngài dẫn đến sẽ không thể lên trên.”  

 

Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục lạnh nhạt, nói: "Ha ha, thời điểm Lý Toàn Chân gửi thiệp mời không nói, hiện tại đột nhiên lập quy tắc cho tôi, nói là giới hạn ba người có mặt?”  

 

 

Bảo vệ một buông tay xuống, đưa lại thiệp mời cho Tôn Dĩnh Thục, nói: "Quy tắc chính là quy tắc, phu nhân chỉ có thể đi lên một mình, vị quý ông này, ở lại trên bờ chờ ngài đi.”  

 

 

Một số vị khách còn chưa lên thuyền đều dùng dáng vẻ xem náo nhiệt bộ dáng nhìn về phía này, một đám châu đầu ghé tai.  

 

 

Bọn họ đã sớm nghe nói mối quan hệ giữa Trưởng công chúa Thượng Tinh Lý Toàn Chân và Tôn Dĩnh Thục không hòa hợp, lần này Lý Toàn Chân tổ chức yến hội ở Hương Sơn, chắc chắn là muốn nhắm vào Tôn Dĩnh Thục.  

 

 

Hôm nay, nếu Tề Đẳng Nhàn không lên được thuyền, vậy mặt mũi của Tôn Dĩnh Thục đã có thể mang đi quét rác, đương nhiên, mặt mũi Tề Đẳng Nhàn cũng đi quét rác theo.  

 

 

“Không cho tôi đi lên?Vậy thì yến hội này cũng dứt khoát đừng tổ chức nữa!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Tôn Dĩnh Thục, mỉm cười nói,: "Bây giờ tôi gọi điện thoại cho Đoàn Kỵ sĩ, nói trên thuyền có dị giáo?”  

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.