Chương trước
Chương sau
 

 “Tôi đã bắt anh phải bước vào một thế giới mà anh vốn dĩ không thuộc về, khiến cho anh phải trải nghiệm sự chênh lệch như lòng sông so với mặt nước biển, tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi.” Hứa Ức Ngọc thở dài và nói với hắn.  

 

Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn giật giật, có phải cô gái Hứa Ức Ngọc này quá tin người rồi hay không? Nếu như hắn không nể mặt Hứa Ức Ngọc là con gái của chú Hứa, vả lại thái độ làm người của cô cũng không quá tệ, thì hắn đã tìm một tên nào đó có nước tiểu màu vàng thật đặc để tè ra một bãi ngay tại đây giúp cô tỉnh táo hơn rồi.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn hắng giọng một cái rồi nói: “Không phải đâu, cô đã nghĩ nhiều quá rồi, tôi căn bản không cảm thấy sự chênh lệch như lòng sông so với mặt nước biển gì hết!”  

 

 

Hứa Ức Ngọc cũng bĩu môi, cô căn bản không tin vào những lời này, thế nên cô nói: “Thực ra tôi cũng hiểu là anh đang cảm thấy rất mâu thuẫn mà.”  

 

 

“Tôi muốn theo đuổi sự tự do của bản thân tôi, nhưng đồng thời tôi cũng không đành lòng khi phải thấy daddy mệt mỏi như vậy.”  

 

 

“Nếu như tôi đồng ý gả cho những người như là Lương Kiêu hay Hà Định Khôn thì nhất định tôi sẽ có thể giúp ích cho gia đình tôi rất nhiều, phải không?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu như cô muốn làm điều gì đó thì cô nên thực hiện điều ấy đi, cô không nên coi gành nặng của người khác là gánh nặng của mình.”  

 

 

Hứa Ức Ngọc mỉm cười rồi nói: “Thực ra anh là một người rất tốt, anh sẵn sàng ra mặt trên chuyến bay đó, anh không sợ bản thân phải gánh chịu trách nhiệm, anh đã quyết định ra tay cứu người. Tất cả những hành động ấy của anh đều mang lại cho tôi rất nhiều thiện cảm!”  

 

 

“Chỉ đáng tiếc một điều là thân phận của anh có hơi thấp một chút, gương mặt của anh cũng không phải là mẫu người tôi thích, nếu không thì…”  

 

 

“Nếu không thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc việc hẹn hò với anh đấy!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không nói thêm câu nào nữa, những lời nói này rốt cuộc có nghĩa lý gì không vậy?  

 

 

“Anh nên nhớ thật kỹ một điều rằng chúng ta chỉ đang diễn kịch mà thôi, thế nên anh cũng không cần quá để ý đến sự chênh lệch như lòng sông và mực nước biển giữa thân phận của anh và thân phận của Hà Định Khôn đâu! Tôi nghĩ anh nên cố gắng phấn đấu thật nhiều, thời gian còn dài lắm!” Hứa Ức Ngọc vỗ vào vai Tề Đẳng Nhàn rồi nói.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn trợn trắng mắt lên mà liếc nhìn Hứa Ức Ngọc, hắn đã hơi hơi hiểu ra được ẩn ý đằng sau những lời mà Hứa Ức Ngọc vừa mới nói với hắn rồi.  

 

 

Hơn phân nửa là Hứa Ức Ngọc cảm thấy rằng Tề Đẳng Nhàn có ý đồ với cô, có thể là ý đồ về mặt tình cảm mà cũng có thể chỉ đơn thuần là vì vật chất, vậy nên hắn mới bị đả kích vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay.  

 

 

Hứa Ức Ngọc nói với Tề Đẳng Nhàn những lời vừa rồi là để hắn buông tha cho những suy nghĩ không thực tế, nói với hắn một cách uyển chuyển và khéo léo rằng “Tôi và anh không thuộc về cùng một thế giới”, bọn họ chỉ đang diễn kịch mà thôi, hắn không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì, cũng không cần phải nhập vai quá sâu làm gì.  

 

 

Sau khi suy nghĩ thông suốt, khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn lại lần nữa giật giật, Hứa Ức Ngọc tin người thì có tin người thật đấy nhưng tính cách của cô thì vẫn tương đối ôn hòa.  

 

 

Nếu như trước đây Kiều Thu Mộng hiền lành và dịu dàng được bằng một nửa Hứa Ức Ngọc thôi, thì nể mặt ân tình của nhà họ Kiều đối với hắn, Tề Đẳng Nhàn đã không phải đi đến bước ly hôn với cô ta…  

 

 

“Hầy… Nên nói như thế nào đây nhỉ, thực ra anh đây lợi hại lắm đấy, nếu không phải có lẽ người của cục An ninh quốc gia vẫn còn đang theo dõi tôi thì chắc hẳn tôi đã tiết lộ thân phận thật của bản thân với cô rồi.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười đầy bất đắc dĩ, hắn quyết định ngày mai mình sẽ bắt đầu kế hoạch, phải tiếp xúc với Hoàng Văn Lãng trước đã.

Sáng hôm sau Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà họ Hứa và đi thẳng một đường đến dinh thự của Hoàng Văn Lãng.  

 

 

Trước khi ra khỏi cửa thì Tề Đẳng Nhàn còn được Hứa Ức Ngọc kéo lại dặn dò một câu, cô nói rằng hắn nhớ phải cẩn thận trên đường đi, nếu cảm thấy có gì không đúng thì phải ngay lập tức gọi điện về nhà.   

 

 

Hiển nhiên là Hứa Ức Ngọc vẫn rất lo lắng rằng có thể Lương Kiêu sẽ trả thù Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

Sau khi tới trước cửa dinh thự của Hoàng Văn Lãng, Tề Đẳng Nhàn tình cờ gặp được một đoàn người bước ra từ bên trong. Người dẫn đầu đoàn người đó là một người phụ nữ, cô ta mặc váy dài của hãng Chanel, dưới chân đi giày cao gót, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa màu trắng, bắp chân lộ ra bên dưới lớp váy trắng nõn như tuyết, đường cong cơ thể cũng vô cùng hoàn hảo, cứ như một thanh đao sắc bén có thể cắt vụn trái tim đàn ông ra vậy.  

 

 

“Ồ, không ngờ mình lại có thể gặp được người yêu cũ ở đây đấy!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nhe răng ra cười, nhìn về phía người phụ nữ có thể nói là sở hữu cả khí chất lẫn khuôn mặt đều thuộc hàng tuyệt phẩm.  


Từ Ngạo Tuyết không thể không quay đầu, lại sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn hì cô ta nhăn mặt nhíu mày. 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.