Hứa Trường Ca thầm nghĩ trong lòng rằng trừ việc đôi khi có hơi phô trương quá mức thì Tề Đẳng Nhàn cũng không có gì đáng chê trách cả, mỗi tội… khuôn mặt của hắn có hơi xấu xí một chút, dáng người cũng hơi mập mạp một chút, lúc cười lên thì trông hắn cứ như Phật Di Lặc vậy.
Dường như Tề Đẳng Nhàn cũng đã nhận ra những gì mà Hứa Trường Ca muốn nói thông qua ánh mắt của ông, hắn không nhịn được mà nói một cách chân thành: “Chú Hứa à, thực ra là cháu đẹp trai lắm đấy.”
“Hả?” Hứa Trường Ca ngẩn cả người.
“Từng có một người bạn nói với cháu thế này, anh ta không tán thưởng cháu vì cháu hào hiệp, nghĩa khí hay là mạnh mẽ và nhiệt tình, anh ta chỉ cảm thấy cháu rất đẹp trai mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“...” Hứa Trường Ca thực sự rất muốn hỏi xem liệu có phải là người bạn kia của Tề Đẳng Nhàn đã bị mù hay không, nhưng vì cảm thấy rằng câu hỏi ấy nghe quá xúc phạm nên ông đã cố gắng nhịn xuống.
Hứa Trường Ca không có hứng thú nói những chuyện vô nghĩa với Tề Đẳng Nhàn nữa, ông nói: “Được rồi, chú không cần biết cháu đã gây ra những chuyện gì và chọc phải những nhân vật nào ở vùng đất Nam Dương đó, nhưng một khi cháu đã đến thành phố Hương Sơn này thì cứ ở lại và làm việc đi! Nếu như cháu có điều gì cần giúp đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3378275/chuong-1251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.