Tiểu… Tiểu Nguyệt…
Khi thấy rõ gương mặt của bạch y nữ tử, Thanh Phong xúc động gọi tên nàng.
Tiểu Nguyệt nghe thấy có người gọi tên mình, nàng ngước nhìn.
Biểu tình vô cảm của nàng đập vào mắt Thanh Phong, làm hắn cảm thấy đau đớn.
– Tiểu Nguyệt.
– Ngươi… biết ta?
Dù đã biết trước nàng đã quên tất cả nhưng khi nghe nàng nói như thế Thanh Phong lại càng chua xót đến không nói nên lời.
Hoàn lão trong nhà nghe động tĩnh cũng chạy ra, gặp được Tiểu Nguyệt lão vui mừng đến rơi nước mắt.
– Tiểu Nguyệt. Cuối cùng con cũng trở lại.
Tiểu Nguyệt khẽ nghiêng đầu nhìn Hoàn lão, không hiểu lời lão nói là ý gì.
Hoàn lão hối hả lôi kéo Tiểu Quang tới trước mặt nàng nói:
– Tiểu Nguyệt. Đây là Tiểu Quang, là đứa nhỏ của con đó…
Tiểu Quang nghe được nàng là mẫu thân của mình thì vô cùng kích động, nhìn nàng không chớp mắt.
Đứa nhỏ?
Không phải là Noãn Noãn sao? Tại sao lại có thêm đứa nữa?
Thấy Tiểu Nguyệt mãi không chịu nhận mình, Tiểu Quang bật khóc bước lại gần nàng, ấp úng gọi:
– Mẫu… thân…
Nhưng Tiểu Nguyệt lại không để cho Tiểu Quang chạm vào mình, nàng lùi về sau né tránh tầm tay của Tiểu Quang.
– Mẫu thân…
Nhìn đôi mắt bi thương của Tiểu Quang, Tiểu Nguyệt cảm giác trái tim mình nhói đau. Nhưng nàng vẫn kiên quyết không lại gần nó.
– … làm ngươi… đau.
Hoàn lão nghe câu úp mở của nàng liền hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-thanh-hoa/2433236/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.