Bị ném xuống trên đất, xung quanh tràn ngập khí tức thô thiển của nam nhân.
Ta kinh hãi run rẩy né tránh những bàn chân ác ý bỡn cợt, gượng chút sức lực cuối cùng bò dậy, cố vẫy vùng như một con ngài bị bẻ mất cánh.
Vô luận là ta trốn tránh hướng nào cũng đều bị tóm lấy, ném trở lại mặt đất.
Tránh người sang bên này thì rơi vào tay người này, tránh sang bên kia thì bị người kia dẫm đạp. Nhu lộng thô bạo làm ta không thể không liều mạng giãy dụa tránh né.
Trêu đùa vô tình thay dần thành bạo ngược cùng hung tàn đánh đập, ta co rút cuộn tròn người lại, tùy ý để đấm đá rơi như mưa trên thân.
Tất cả đã bắt đầu như thế nào thì chỉ có thể kết thúc như vậy.
Đói khát ta có thể nhẫn, đau đớn cũng có thể nhẫn, từng nghĩ rằng hết thảy mọi thống khổ chỉ cần cố chịu đựng một chút thì tất cả đau đớn sẽ mau chóng qua đi.
Ta thả mình trong cơn đau, không vùng vẫy trong vô vọng nữa. Ngược lại, lại làm bọn họ cảm thấy vô vị mà ngừng thủ, chán nản chuyển giọng.
“Chuẩn bị chút cơm thừa cho hắn đi, bằng không cứ dật dờ nửa chết nửa sống, làm sao chơi cho thú.” Liền có người cầm nửa chén cơm mang đến, thấy ta bất động, hắn bóc một nắm cơm lớn, thô bạo nhét vào miệng ta. Ta bị bức ăn, miệng ngậm đầy cơm, lại vô lực nuốt xuống.
“Không chịu ăn sao? Có muốn ta đổ thêm ít nước sôi vào cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-tang-chi-ai/2193750/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.