Khi tỉnh lại, người say rượu đêm qua đã đi mất. Từ phía đường chân trời xa xôi, những tia nắng ban mai đầu tiên từ từ hé lộ vừa lạnh lùng tỏa lạc mà lại vô cùng trong trẻo. Ta không muốn ngồi xuống, ngưỡng mặt chăm chú nhìn, lại như người đang say trong cõi mộng.
Ta thử di chuyển tầm mắt, nắng sớm mơ hồ chiếu tràn vào nội thất nhỏ bé, như xua tan tầng tầng lớp lớp mây mù u ám. Dù không thấy đường nhưng ta có thể cảm nhận được hơi ấm của chúng tỏa ra không chút khinh miệt, ôn nhu ôm trọn lấy ta.
Lúc gặp lại Thân, đã là qua một tháng sau đó. Ánh mắt của ta rốt cuộc đã hư hỏng hoàn toàn, cũng tự biết từ từ học cách quen dần với việc sờ soạng, những việc nhỏ đều có khả năng làm được, bất quá là lau sàn nhà như vậy cũng không khó khăn lắm. Còn về cái đêm hôm đó, ta đã không thể xác định rõ ràng là mộng hay là thật. Nhưng nụ hôn mà Thân để lại, khiến ta mơ hồ thấy được một tia quang minh ấm áp.
Cũng không biết đêm đó, Hà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau đó Thân lại không hề tái xuất hiện nữa, có lẽ hắn căn bản đã không nhớ rõ chuyện say rượu đêm hôm trước. Ta lẳng lặng tẩy đi những dấu vết hắn lưu lại trên người. Tẩy sạch hết đi, liền như thế sẽ không một ai hội nhớ tới nữa.
Đến một ngày, hạ nhân bắt ta thu dọn đồ đạt, rồi mang ta đến trước một cái cổng lớn. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-tang-chi-ai/2193723/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.