Suốt cả mùa đông.
Ngày ngày đều là ẩm dược, chịu đựng đau đớn, đều phải là trích máu làm thuốc dẫn.
Bên tai là Thân đối Hà tìm mọi cách ôn nhu bảo trụ. Mà ta, liền như vậy nghe thấy ngữ thanh ôn nhu của Thân dành cho Hà, ban đêm hỗn loạn giấc mộng, mơ hồ ảo giác, nhìn thấy Thân nở nụ cười ôn nhu hướng về phía ta dang rộng cánh tay, khoảnh khắc ôm chầm lấy ta lại hóa thành Hà.
Ngay cả bộ dáng của Thân trong ta cũng đã từ lâu trở nên mơ hồ. Dần dần tan biến, mỗi lần thế lại nghe được hắn cùng Hà trò chuyện, mộng liền như vậy bắt đầu. Ta hồ đồ không biết loạn mộng này đối với ta là loại biểu tình gì. Nhưng, ban ngày nhìn thấy Thân, cùng với ban đêm trong mộng lại hoàn toàn trái ngược.
Có lẽ một ngày nào đó Hà sẽ mau chóng hồi phục. Còn ta, lúc nào cũng bị Cẩm dùng tay nâng cằm lên, mân mê đôi môi tái nhợt trên mặt, “Chậc chậc, đã tái nhợt biến thành bộ dạng này rồi ư. Đẹp như vậy mà lại bị Thân chà đạp, rõ là tội nghiệp mà.”
Nhưng hắn cũng sẽ không vì vậy mà buông tha ta, Cẩm một tay nắm tóc xốc lên, “Mái tóc dài này thật sự xinh đẹp làm sao.” Một tay kia đã lần mò vào tận trong sâu trong lớp áo. Bị Cẩm đùa nghịch, máu không ngừng chuyển lưu ánh hiện bên ngoài đỏ ửng.
“Quả là lãnh ngọc thân thể.” Cẩm thán lên một câu. Tay hắn đã nóng rực tràn đầy dục vọng, ở trên thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-tang-chi-ai/2193719/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.