Chương trước
Chương sau

" Ừa " 

" Vậy tốt quá, phụ hoàng của ta người đã không còn chờ được rồi " tâm trạng của Hiên Viên Huyền Diệp rất phiền.

" Huynh đừng quá lo lắng, ta sẽ tận sức " Băng Y nói vài câu, tay nàng đặt nhẹ vào vai của Hiên Viên Huyền Diệp để cổ vũ hắn nhưng nàng lại không biết cái đặt tay nàng lên vai hắn như một liều thuốc mạnh cổ vũ hắn như thế nào đâu, nhưng cũng làm cho lòng tham chiếm hữu của hắn nổi dậy

" Hảo " nếu có lời này của nàng hắn nguyện tin tưởng 

" Băng Y nàng lại đây ta giới thiệu cho nàng biết một người " khi hắn ở cùng với Hàn Nguyệt Băng Y thì ánh mắt của hắn luôn nhìn về phía nàng, người trong tẩm cung của hoàng hậu ai nhìn vào cũng biết ánh mắt của hắn có ý với tử y nữ nhân này.

Nhưng trong tẩm cung cũng không có nhiều người chỉ có hoàng hậu, Vô Ưu lão nhân , Hiên Viên Mẫn Nhi, hắn và nàng nên cũng không có người ngoài .

" Đây là mẫu hậu của ta, còn vị này là sư phụ ta Vô Ưu lão nhân " nhìn theo hướng Hiên Viên Huyền Diệp chỉ nàng cũng gật nhẹ chào hỏi, tuy mẫu hậu hắn là nhất quốc chi mẫu nếu người khác gặp sẽ quỳ bái bà ấy nhưng đối với nàng cái gật đầu nhẹ là lễ nghi lớn nhất rồi dù là Thiên Hoàng lão tử nàng cũng chẳng màng chứ đừng nói là hoàng hậu.

" Đây là Hàn Nguyệt Băng Y bằng hữu của ta " khi nói về nàng Hiên Viên Huyền Diệp tỏ ra rất vui vẻ giống như nàng là kiêu hãnh của hắn, là nữ nhân của hắn vậy.

" Hảo "

" Chuyện quan trọng nhất là trị độc cho hoàng thượng, nên mọi người có thể ra khỏi để cho ta giải độc cho người " nàng cũng không nói chuyện nhiều, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm nên không thể kéo dài được, đặt biệt bỏ lại tân lang mới vào cửa của nàng chắc giờ đang ai oán nàng đây.

" Nhưng.......... " Hiên Viên Mẫn Nhi định nói gì nhưng chưa ra khỏi miệng thì bị chen ngang 

" Hảo, vậy nàng cần gì cứ kêu ta sẽ ở ngoài phòng đợi " sau đó Hiên Viên Huyền Diệp lôi kéo mọi người ra khỏi tẩm cung, chỉ còn lại nàng và Phong Vũ hoàng đế đang nằm mê man bất tỉnh.

Mạch tượng ngày càng yếu, độc có triệu chứng phát tác, nếu nàng đến chậm nhất định sẽ ậu quả khó lường.

Nàng thi triển ngân châm phong bế các mạnh tượng quan trọng, sau đó nàng dùng nội lực mình đẩy mạnh các độc tố ra tuy vậy lục phủ ngũ tạng cũng trọng thương nghiêm trọng nhưng nàng lại có Tiểu Si ( Si Tâm Mộng ) nên tình hình của Hoàng đế Phong Vũ cũng không nghiêm trọng nhưng chắc chắn sẽ để lại di chứng sau này.

Si Tâm Mộng không chỉ trị bách độc mà còn có thể trị nội thương nhưng chỉ phục hồi được 7 phần nên người ta biết nhiều về công dụng trị độc của nó mà không biết công dụng còn lại của Si Tâm Mộng.

Sau khi máu độc được nôn ra trên sàn đất Phong vũ hoàng đế lâm vào ngủ say, Băng Y cũng suy giảm khí lực vì ép độc ra cho Phong Vũ hoàng đế, sắc mặt tái xanh vì mệt mỏi.

" Mọi người có thể vào " 

" Độc trên người của hoàng thượng đã được giải " Hàn Nguyệt Băng Y vẫn một thân thanh nhã, lạnh lùng xa cách, nhưng vẫn rất xinh đẹp diễm lệ, không ai nhìn ra nàng có điểm nào khác thường.

" Nhưng di chứng sau này ắt khó tránh " 

" Hảo, đã trễ như thế này, nàng cứ ở trong hoàng cung nghỉ ngơi "

" Hảo, vậy ta về nghỉ ngơi đây " nàng xoay người rời đi để lại bao ánh mắt nhìn nàng, nhưng nàng không xem vào mắt mà rời đi.

" Tốt, tốt, không ngờ trên đời này còn có người trị được loại độc khó trị như Đoạt Mệnh, tiểu cô nương này lai lịch không đơn giản " theo như hắn biết trên đời này không có vài người trị được loại độc này, nếu có khả năng trị nhất là cung chủ của Nguyệt Y cung nhưng hành tung bất định, không người nào biết cung chủ Nguyệt Y cung là nam tử hay nữ nhân là lão nhân hay là tiểu oa nhi.

Ngoài ra lão không nghĩ ra được ai hết, nhưng tiểu cô nương này đúng là làm người ta nhìn bằng một cặp mắt khác, nhìn tiểu nữ nhân này không phải là vật trong ao, khí chất cao quý, bễ nghễ của nàng.

" Nàng là công chúa Hàn Nguyệt hòa bang của Kỳ Nguyệt quốc với Thiên Mạc " hoàng hậu Phong Vũ không hổ danh mẫu nghi một nước nếu biết về một người không khó.

" Diệp nhi có những điều ta không nên nói với con nhưng ta phải cho con biết, có những thứ không thể cưỡng cầu, đặc biệt là tình cảm. Con thân là Thái tử cũng không thể, nàng không phải người con có thể nắm giữ nên chưa lún sâu thì nên buông đi " nàng nhìn ánh mắt của nhi tử là biết nhi tử muốn gì, động lòng với một nữ nhân không sai, sai ở chỗ là đặc không đúng đối tượng. 

Nhưng ai biết được, tình cảm là thứ khó hiểu, khó lí giải nhất trên đời mà bao bậc anh hùng phải vướng bận

" Nhi thần biết, nàng là người mà nhi thần không nên động lòng, lòng nàng đã có người, người ấy thần cũng kém hơn tự lòng không bằng, làm sao có thể tranh nàng khỏi hắn đây, tình cảm này nhi thần định sẽ chôn dấu trong lòng, nhất định không làm ảnh hưởng đến đại sự sau này " hắn nhất định phải mạnh mẽ, vì chỉ có mạnh mẽ mới có tư cách đứng bên cạnh nàng dù chỉ là tư cách bằng hữu chi giao nhưng như vậy hắn đã rất mãn nguyện.

" Tốt, nam tử hán cầm lên được bỏ xuống được, con là niềm kiêu hãnh của Hiên Viên chúng ta" nhìn ánh mắt bi ai đó, lòng người mẫu thân như nàng cũng đau theo.

Nàng không biết tình cảm Hiên Viên Huyền Diệp dành cho Hàn Nguyệt Băng Y nhiều hơn so với nàng tưởng tượng rất nhiều.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.