Thà rằng chẳng biết tương tư nàng
Thiên địa rộng lớn khó trùng phùng.
Ước tình biến thành lòng nhung nhớ,
Ôm ấp mãi bóng hình ấy của nàng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu Đông phong.
Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp cự thành khôi lệ thủy can
Đa tình chỉ hữu xuân đình nguyệt
Do vị ly nhân chiếu lạc hoa.
Nếu biết có ngày này, hắn tại sao lại tham lam giữ lấy. Nỗi đau tuyệt vọng ngày càng lớn nhưng ai có thể hiểu được hắn yêu nàng nhiều như thế nào, ai có thể hiểu hắn chỉ tham lam hơi thở ấy, sự ấm áp ấy, cả trái tim ấy hắn thật sự rất tham lam để rồi .............
Ôm nỗi tương tư, sự ăn món ấy ngày càng mãnh liệt.
Nó đã ăn mòn tất cả cả tâm hồn lẫn thể xác
Hắn chỉ hy vọng nàng sẽ trở về như lời hẹn, hắn có thể hy vọng như vậy sao ?
Cho hắn tham lam thêm lần nữa được không, hắn chỉ muốn nàng bên cạnh, chỉ như vậy thôi thật sự rất khó sao?
Không khí yên tĩnh, tịch mịch đến kinh người, dường như không ai có thể làm cho chúng không còn yên lặng đến tĩnh mịch được ngoài chủ nhân của chúng ra.
........................................
" Mọi người chạy mau, mau " đám người của Băng Y và Hiên Viên Huyền Diệp đang chạy trốn khỏi đám ong độc trong rừng
Mọi người đã chạy được 1 canh giờ rồi, nếu tiếp tục như vậy nữa mọi người chắc chắn chạy sẽ không thoát .
Nhưng làm sao thoát được loại ong độc này , đây là vấn đề nan giải của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sung-vuong-phi-cuong-si-vuong-gia/1640357/chuong-98.html