Phong Vân Ngạo nhìn về phía cái bàn kia, đến gần, cầm lấy bánh màn thầu cứngnhư tản đá, ánh mắt nhìn thấy vị đại thẩm mập mạp bên cạnh quản gia tớigần, nha hoàn bộ dáng cao ngạo, ăn mặc hoa lệ, thân thể Phong Vân Ngạonhanh chóng chợt lóe “Ầm!”
“A!”
“Thu nhi!”
PhongVân Ngạo dùng nội lực ném cái bán màn thầu đến trên đầu nàng ta. Khóemiệng như trước mỉm cười, nhìn người ngã trong vũng máu. Mọi người ngồitrên bàn tròn trong mắt tràn đầy hoảng sợ, càng nhiều thêm phẫn nộ.
“Thu nhi, Thu nhi của ta. Người tới, đánh cho ta, đánh!” Đại thẩm mập mạpkia ôm lấy nha hoàn đang chảy máu ròng ròng, hướng về phía ngoài cửa hô.
“Ai dám đi vào?” Đứng ngoài cửa, Vân Linh nhìn đám thị vệ tính toán xông vào, lạnh giọng quát.
“Một nha hoàn nho nhỏ cũng dám phản kháng ta?” Nhìn nhi nữ bị thương, DiệpChính hung tợn nhìn Vân Linh, sau đó quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo “Thựcsự cho rằng bản thân là vương phi? Ta phi! Nơi này do bản tổng quản định đoạt. Hiện tại ngươi mau tránh ra, dập đầu nhận sai có lẽ ta còn thacho ngươi một mạng, bằng không......”
“Bằng không thế nào? Giếtta? Ngươi dám sao? Một tổng quản nho nhỏ trong vương phủ, không có thếlực, ngươi dựa vào cái gì mà dám đối xử với vương gia cùng vương phi như thế? Thiên hạ này là thiên hạ của Lãnh gia hay của Diệp gia nhà ngươi?” Phong Vân Ngạo từng bước tới gần Diệp Chính, mắt lạnh nhìn đại thẩm mập mạp kia, cùng với mấy nha hoàn đứng xem.
“Ngươi!”
“Thế nào? Hết lời để nói rồi sao?” Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sung-quy-y-doc-phi/1594183/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.