“A... thật hiếm thấy a... hôm nay quản lí lại xin nghỉ.”
“Đúng vậy a... khó trách được sáng nay lại không nghe giọng.” Trong văn phòng mọi người khe khẽ nói, nhưng tóm lại, chuyện Phương Tý Thần xin nghỉ phép là sự thật.
Nên... Đáng chết...! Biết vậy anh đã sớm giết chết mấy tên côn đồ kia, hiện tại cư nhiên còn phải hy sinh thời gian đi làm.... Thật sự là...
Chính là như vậy, Phỉ xuất hiện ngay thời điểm anh mất đi ý thức, dọa lui đám côn đồ, cứu anh trở về. Đương nhiên, toàn bộ sự việc anh chỉ nghe Phỉ thuật lại, nhưng mặc kệ có phải là sư thật hay không, Phương Tý Thần vẫn thực cảm động vì Phỉ vẫn còn để ý tới anh
“Cho nên” Phỉ nhẹ nhàng chế trụ tay anh, một bên vỗ về chơi đùa một bên nói.
“Cho nên?”
“Cho nên, anh mau nghĩ đi? Anh phải làm sao báo đáp tôi?” Phỉ cười yếu ớt, nhìn cái áo ngủ vây lấy cơ thể Phương Tý Thần.
“Ân... cậu...” Nguyên lai... Là ý tứ này... Phương Tý Thần cơ hồ đỏ bừng mặt.”Vậy cậu muốn như thế nào a?”
“Ân... Nhìn anh xem, chỉ cần anh có thành ý, tôi đều có thể nhận.. Làm cho tôi vui vẻ.” Câu trả lời có vẻ như rất đơn giản.
Có thành ý? Làm cho hắn vui vẻ?”Là gì a? như thế nào cậu mới có thể vui vẻ?” Phương Tý Thần khó hiểu hỏi, anh cảm thấy Phỉ hiện tại thực vui vẻ.
“Anh là thật sự không biết hay là giả vờ không biết?” Phỉ thăm dò ghé vào tai anh nói rõ ràng: “Tôi, nghĩ muốn anh.”
Hách ~!
“Cậu... Tôi...” Phương Tý Thần bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac/1493853/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.