“Đủ rồi! Buông.” Phương Tý Thần nhẹ nhàng gỡ cánh tay như xiềng xích của Phỉ, biết bản thân nói sai, vốn nghĩ muốn hảo hảo giải thích, không nghĩ tới những lời này lại mang đến tai nạn lớn hơn.
“Anh nói đi? Trong lòng anh nghĩ có tôi cũng tốt không có tôi cũng không sao phải không?” Phỉ lạnh lùng nhìn Phương Tý Thần, không chứa tức giận, giờ khắc này, cũng có thể nói là, ngay cả một chút biểu tình tức giận cũng tìm không thấy.
Phỉ không có thỏi quen nói chuyện như vậy, hắn lạnh lùng buông Phương Tý Thần xoay người ly khai. Trên đường, còn lại cơn mưa to.
Nắm lấy cây ô Phỉ vừa nhét vào tay, cảm giác độ ấm áp lan truyền trong lòng bàn tay, ấm áp đến nỗi làm cho anh thấy hối hận. Anh ... anh cư nhiên như vậy mà nhìn Phỉ rời đi, nhìn bóng dáng của Phỉ biến mất trong mưa.
Anh không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy...
Phải vài phút sau anh mới khôi phục lại tinh thần. Cảm giác mờ mịt trước nay chưa từng có. Ngay cả mưa quất vào người cũng không hề hay biết.
Giống như người trì độn, chỉ cảm thấy một trận đau nhức truyền ra từ tim. Phỉ thả chậm cước bộ. Hắn cũng không phải không cần, tương phản, hắn chính là rất để ý mới có thể hành động như vậy. Bỏ đi. Là bởi vì trước đó hắn quá mức tùy hứng, nên Phương Tý Thần mới không hề quan tâm tới cảm thụ của hắn, nói ra những lời nói tàn nhẫn như vậy. Đối với hắn mà nói, Phương Tý Thần là người quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac/1493852/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.