Thiệt nhiều máu, nặng nề mùi máu tươi, trên cỏ bên hồ nhỏ, thiệt nhiều máu khô cạn, nhiễm đỏ mặt cỏ cùng hoa dại, hướng vào trong rừng kéo dài, một vết máu tảng lớn nhất ở đó khô cạn biến thành màu đen, máu đỏ tán loạn mảnh nhỏ trên y phục, còn có khối ngọc bội bị vỡ, lóe sáng ẩn ẩn hồng quang, thê lương diễm hồng như vậy, mắt Vân Hiểu Nguyệt đau nhói, nước mắt, trong nháy mắt phun trào!
“Không, sẽ không, Lưu Vân, chàng ở chỗ nào, chàng ở chỗ nào…”
Che miệng lại, Vân Hiểu Nguyệt không thể tin lắc đầu, từng bước từng bước một tới gần, tay nhặt lên miếng ngọc có vết máu loang lổ, từng giọt nước mắt tan ra trên khối máu, chữ “Vân” khéo léo nhảy vào rèm mắt, đây là ngọc bội bên người Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt nhận được, bởi vì tên hắn cùng nàng có một danh tự giống nhau “Vân”, cho nên tất cả trang sức của hắn trên đều là khắc chữ “Vân”, hơn nữa lúc trước nàng nhất thời muốn tự mình thiết kế, ký tự khắp thiên hạ độc nhất vô nhị, hiện thời ngọc còn đang ở đây, mà người đâu, sao không có người nào vậy?
“Lưu Vân, chàng ở chỗ nào, chàng ở chỗ nào?”
Cầm thật chặt khối ngọc bội đó, khí lực cả người nháy mắt như bị tháo nước, Vân Hiểu Nguyệt ngã ngồi ở bên hồ, nước mắt rơi như mưa, trong lòng vô cùng hối hận:
‘Lưu Vân, Lưu Vân, chàng làm được rồi, chàng muốn ta khắc cốt minh tâm nhớ kỹ chàng sao, muốn ta sống mà hối hận vô tận sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097901/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.