Cầm trong tay gấm vóc, nhìn đồ án kỳ quái này, Câu Hồn kinh ngạc hỏi.
“Đây là cánh lướt, là cánh của ta, có nó, ta có thể đi xuống tìm được Lưu Vân, Câu Hồn, lập tức phái người xuống núi đem nguyên liệu ta cần mua bằng được, càng nhiều càng tốt, còn có thuốc trị thương, nước cùng đồ ăn, mau!”
Ánh mắt dần dần bình tĩnh, Vân Hiểu Nguyệt khôi phục bộ dáng trấn định, đâu vào đấy phân phó.
“Ta lập tức đi làm!”
Câu Hồn vung tay lên, một đám người nhanh chóng mất tiêu.
Hít một hơi sâu, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, đi đến bên người Tần Vũ ngồi trên đất bi thương khóc, tay lôi kéo đem Tần Vũ ôm vào trong ngực, đau thật sâu làm cho thanh âm của nàng cũng khàn khàn:
“Vũ, là lỗi của ta, là ta đối với hắn thủy chung không có biện pháp tín nhiệm, cho nên ta cự tuyệt việc bù đắp của hắn, cự tuyệt nhìn hắn đau, càng cự tuyệt cho hắn có cơ hội tiếp cận ta, nói đến cùng, từ đầu đến cuối, đều là không có biện pháp tiêu tan nỗi đau của ta, buộc hắn đi tới bước này như ngày hôm nay, ta cho rằng, trong lòng hắn quan trọng nhất chính là Thanh Long Quốc, cho nên hắn nhất định sẽ còn sống tốt, làm một minh quân, lại không dự đoán được hắn si tình như vậy, ngu như vậy, là ta sai lầm rồi.
Đúng, kỳ thực ta đã sớm không hận hắn, mà bản thân ta không đồng ý thừa nhận thôi, Viễn, Phong Tuyệt, Vân Hiểu Nguyệt chân thật, kỳ thực cũng là một người nhát gan thôi, giống như là ốc sên vậy, bị thương liền rút vào trong vỏ cứng rắn, không dễ dàng thò đầu ra lần nữa, Tần Ngạo đả thương ta, cho nên ta liền đem tất cả cảm tình đối với hắn toàn bộ chôn dấu, mà hiện giờ hắn lại dùng hành vi cực đoan như vậy đến đánh thức ta, Vũ, ta rất khổ sở, lòng của ta đau quá, thực xin lỗi, ta vốn là như vậy, mất đi rồi đau đớn, mới biết được quý trọng, mới nhìn rõ được trái tim của mình, ta là người thật thất bại, có phải hay không?”
Nước mắt, từng giọt rơi xuống ở trên vạt áo, trên đất, Vân Hiểu Nguyệt bi thương nỉ non, Tần Vũ hoảng loạn vội vàng đưa ra khăn gấm, cẩn thận lau chùi, an ủi.
“Nguyệt Nhi, nàng ưu tú như vậy, làm sao có thể thất bại đây? Đừng khóc, ta không có trách nàng, ta nghĩ, đại ca không muốn cho nàng thương tâm khổ sở, cho nên hắn mới nói cho nàng biết hắn muốn đi xuất gia, là nàng quá thông minh, lập tức liền vạch trần đại ca.
Nguyệt Nhi, vừa mới quỳ ở đây, ta đã nghĩ thông suốt, đây là đại ca lựa chọn, hắn bỏ qua việc tiếp tục cố gắng, việc này cùng nàng không có liên quan, nàng không cần tự trách, vách núi đen sâu như vậy, Nguyệt Nhi, nàng không nên đi được chứ, ta đi xuống tìm đại ca, nàng tin tưởng ta đi, chỉ cần đại ca còn sống, ta nhất định có thể tìm được hắn, được không?”
Tần Vũ lau đi nước mắt, lo lắng nói.
“Đúng vậy, ta cũng có thể đi, Nguyệt Nhi, nàng là Nữ Hoàng hai nước, phải bảo trọng phượng thể, biết không?”
Ba người vì nghe thấy Vân Hiểu Nguyệt ý muốn đích thân đi xuống tìm người, ngươi một lời, ta một câu mà khuyên nhủ.
“Ta muốn nhìn thấy hắn đầu tiên, mặc kệ sống hay chết, ta cũng phải là người nhìn thấy hắn đầu tiên, các ngươi hiểu chưa.
Với lại, cánh lướt nhìn qua rất đơn giản, kỳ thực khống chế lại rất khó, các ngươi chưa từng thử qua, cho nên rất nguy hiểm, mà ta vô cùng thuần thục, đáy vực này, ta nhận định rồi, mà các ngươi, liền thắt nút dây để ghi theo xuống sau, ta đã nhờ Câu Hồn đi thu mua tất cả dây thừng, vách núi cao tới đâu cũng có thể xuống, các ngươi liên tục nối thêm dây, sau đó theo từng sợi dây mà xuống, đừng cùng ta tranh giành nữa, ta mệt mỏi quá, để ta nghỉ ngơi một chút, được chứ?”
Vân Hiểu Nguyệt tràn ra một cái nụ cười yếu ớt mệt mỏi đến cực điểm, tới gần trong lòng Tần Vũ, hai mắt nhắm nghiền.
Cả người Tần Vũ cứng đờ, giữa con ngươi đen tràn ra thần thái buồn vui đan xen nhau, hai cái tay không biết thả ở đâu mới tốt, Tư Đồ Viễn thở dài, nâng tay đem hai tay Tần Vũ nắm chặc, kiên định dán tại Vân Hiểu Nguyệt bàn tay mềm đặt ở trên đầu gối.
Hơi thở Vân Hiểu Nguyệt vừa loạn, dừng một chút, năm ngón tay chậm rãi thu lại, cầm tay Phong Tuyệt, bốn thân ảnh trong ánh mặt trời hài hòa như thế, giống như là một bức tranh xinh đẹp vậy, một đám thị vệ chung quanh nhìn đến nín thở tĩnh khí, e sợ quấy rầy bọn họ, thẳng đến lúc Câu Hồn trở về, mới phá vỡ phần yên tĩnh này.
Câu Hồn quả nhiên làm việc hiệu suất cực cao, mới trong chốc lát, liền mua rất nhiều nguyên liệu, nhưng lại triệu tập nhân thủ ở chỗ này, toàn lực nối dây thừng hướng dưới đáy mà thả, Vân Hiểu Nguyệt sau khi nghe rất là vui mừng, mỉm cười khen ngợi vài câu, liền bắt đầu chế tác cánh lướt giản dị.
Kiếp trước làm một sát thủ, chế tác công cụ chạy trốn cũng phải nhất định học tập thành thục, Vân Hiểu Nguyệt làm rất nhanh, mới thời gian một chung trà, cánh lướt liền làm xong, mọi người bên cạnh đang thắt nút dây đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vân Hiểu Nguyệt bên trái bên phải đều cắt, trong chốc lát, một vật khổng lồ, tạo hình thật kỳ lạ liền nằm trên mặt đất.
“Nguyệt Nhi, nàng xác định vật này dùng được?”
Mọi người trơ mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt đem cái giống con diều gì đó nhưng cũng không giống con diều gì đó mà thả lên, sau đó bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra lại, Câu Hồn rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.
“Ừ, nó là cánh lướt, giống như là cánh chim chóc vậy, có thể mang ta bay xuống vách núi đen, Câu Hồn, các chàng nghe đây, vật này ta từng đã sử dụng qua rất nhiều lần, cho nên tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm, ta biết các chàng không hi vọng ta đi mạo hiểm, nhưng mà ta phải đi, các chàng không cần lo lắng cho ta, ta là thiên chi kiều nữ081, thiên thần sẽ không để cho ta gặp chuyện không may, hiểu chưa? Các chàng nhất định phải đem dây thừng kết lại đủ dài có thể xuống dưới được, chớ quên, ta còn muốn dựa vào sợi dây này mới có thể bò lên, nhớ kỹ chưa?”
Vừa đem đồ ăn cùng nước uống, thuốc trị thương chủ yếu dùng cho sinh tồn dã ngoại gì đó cất vào nhẫn, Vân Hiểu Nguyệt vừa phân phó, nàng lại không kiêng dè bí mật về nhẫn, mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chỗ tay Vân Hiểu Nguyệt nhẹ vẫy, cái đó liền thần bí mà biến mất, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động!
“Đây là thần tiên cấp đồ cho ta, nó sẽ phù hộ của ta, ta trước tiên đi xuống, các chàng phải chú ý, đầu nút dây thừng nhất định phải chặt nhé, biết chưa?”
“Nguyệt Nhi, nàng phải cẩn thận, tìm được Tần Ngạo, đưa tin cho chúng ta nha!”
Câu Hồn kinh thán mà kiêu ngạo tiến lên đặt một nụ hôn, xuất ra một cái đạn tín hiệu đưa Vân Hiểu Nguyệt, nói.
“Đã biết, ta đi!”
Vân Hiểu Nguyệt đối với mọi người điềm điềm cười, gắn vào cánh lướt lui về phía sau vài bước, hướng phía trước phóng đi, ở vài đường không tự chủ được hô vài tiếng, rồi xông lên trời xanh, lập tức chậm rãi hướng vách núi đen vạn trượng rớt xuống, dần dần, trôi vào tầng mây không thấy nữa!
“Quá thần kì rồi…”
Một đám người cứ ngơ ngác nhìn thân ảnh đó bay vào hướng trời xanh mây trắng như vậy, sau đó vọt vào bên trong khí trời mây mù bao phủ, rung động lớn làm cho tất cả mọi người không nói nên lời, trong lòng kiêu ngạo sắp đưa ngực bọn họ rách ra rồi:
‘Đây chính là người yêu bọn họ a, cái thiên định phượng đế đó vô luận khó khăn gì đều tuyệt đối có thể chinh phục được, nữ tử tuyệt đỉnh thông minh, kinh tài tuyệt diễm này, là Nữ Hoàng bọn họ, bọn họ đời đời kiếp kiếp yêu say đắm duy nhất, ưu tú cỡ nào, lên trời xuống đất, không người nào có thể ngăn nổi!’
“Mau, mọi người động tác mau chút, một mình Nguyệt Nhi đi xuống, ta thật lo lắng, chúng ta phải sớm đi xuống mới đúng!”
Tư Đồ Viễn trước hết phản ứng kịp, vội vàng giúp mọi người tiếp tục thắt nút dây, mọi người lập tức bận rộn…
…
Xuyên qua một mảnh mây mù trắng xoá, Vân Hiểu Nguyệt rốt cục thấy rõ toàn cảnh dưới vách núi đen:
Thật rất lớn, nhìn không tới tận cùng rừng rậm nguyên thủy, con sông khổng lồ cùng mặt cỏ, còn có hoa dại chi chít ma mật057, nhưng thật ra cái hoàn cảnh thanh u thế ngoại đào nguyên034 này, căn bản không như là cái chỗ hung hiểm, nhìn xuống hoàn cảnh xung quanh, căn bản không giống là có người đi qua, thế Tần Ngạo từ trên cao nhảy xuống nơi như vậy, còn có thể có mệnh có ở đây không?
Lo lắng vô cùng dần dần dâng lên, Vân Hiểu Nguyệt thật sự là đợi không nổi nữa, cắn răng một cái, nhắm ngay phương hướng Tần Ngạo có khả năng nhảy xuống nhất, vận khởi công lực toàn thân hướng xuống dưới, cánh lướt phát ra tiếng vang vĩ đại, như tên phóng hướng xuống, lực ma sát khổng lồ khiến cho cẩm vải yếu ớt rốt cục chống đỡ không nối, tiếng vang thật lớn, cánh vỡ tan tả tơi.
Vân Hiểu Nguyệt theo cánh bị lung la lung lay của cánh lướt hướng dưới ngã đi, mắt thấy sẽ đánh lên cây cối khổng lồ, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên hai tay buông lỏng, trên không trung lật một cái bổ nhào, hai chân điểm nhẹ, hướng một nhánh cây thô trên ngọn cây kia đánh tới, sau đó bàn tay mềm kình khí đẩy, mượn lực bắn ra, vững vàng rơi xuống ngọn cây, cánh lướt bị tàn phá tiến công bên trong một rừng cây kinh động một đoàn chim bay đi.
Vân Hiểu Nguyệt thở hổn hển, đứng lên nhìn kỹ, cách đó không xa là bất ngờ có một thạch bích cao ngất, chỗ kia nhất định là phương hướng Tần Ngạo nhảy xuống rồi, chẳng qua phía dưới là rừng cây dày đặc, Tần Ngạo hắn, sẽ ở đàng kia sao?
Chẳng cần hảo hảo điều chỉnh cơ thể, Vân Hiểu Nguyệt vận khởi hướng bên đó bay mà đi, gần gần, phảng phất có thể nghe thấy thanh âm trái tim mình nhảy lên, vang như vậy. Lần đầu tiên, Vân Hiểu Nguyệt cảm nhận được khẩn trương cực đoan, trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi dày đặc, cắn chặt môi, Vân Hiểu Nguyệt không chút do dự quăng vào phía dưới bên trong rừng rậm.
Cây rất cao, nhánh cây rậm rạp dây dưa bắt chéo nhau, khiến cho ánh mặt trời xán lạn như vậy, cũng không có cách nào hoàn toàn chiếu vào hết, chỉ là thông qua khe hở bỏ lại một chút ánh sáng, cho nên có vẻ trong rừng thật âm u, trong không khí nhấp nhô hương vị cành lá hư thối, rất khó ngửi!
Vân Hiểu Nguyệt đề khí ở giữa rừng chạy vội, con sâu nhỏ đầy đất đó cùng ngẫu nhiên ở nhánh cây đang hút độc xà, nhảy đến nhảy lui đi như dã thú, làm lòng nàng gấp đến độ sắp nhảy ra ngoài:
‘Nơi này, Tần Ngạo nếu nhảy xuống tới, nhất định sẽ chịu thương tổn rất nặng, lâu như vậy, hắn… Sẽ không, Lưu Vân, chàng phải chờ ta, nhất định phải chờ ta, van chàng, nhất định phải chờ ta…’
Không biết bôn ba bao lâu, cách đó không xa nham thạch màu xanh đen nhảy vào rèm mắt, tim Vân Hiểu Nguyệt đập mạnh, dừng bước, kịch liệt thở hổn hển, ở bên trong bóng cây lắc lư, nàng rõ ràng nhìn thấy một cái hồ nhỏ trong suốt, chỗ kia có nước, Lưu Vân còn sống, phải không?
“Lưu Vân… Lưu Vân…”
Kích động kêu, Vân Hiểu Nguyệt chẳng quan tâm nhánh cây ngăn lại, thẳng tắp liền xông ra ngoài, thanh âm vui sướng mà run run, lại đột nhiên im bặt!
034: 世外桃源: nơi cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]