Chương trước
Chương sau
“Phong Tuyệt, thân thủ không tệ, đón thêm một chiêu của ta, xú tiểu tử, ngươi vẫn nên lăn qua một bên học một chút đi, chỉ với công phu mèo quào đó của ngươi, ta đùa cũng chết ngươi được, các ngươi Huyền Vũ Quốc có thể thật sự thảm rồi, hắc hắc…”

“Ngươi ngươi ngươi… Câu Hồn, ngươi đừng kiêu ngạo, nhận chưởng này lại nói, nhị ca, đừng hạ thủ lưu tình, ta cũng không tin, hai ta liên thủ sẽ không trị được tên lớn lối này, hừ! Xem chiêu…”

Còn chưa tiếp cận, Vân Hiểu Nguyệt liền nghe thấy tiếng chưởng phong liên tiếp vang lên, kèm theo Câu Hồn sung sướng kêu to, còn có Huyền Dạ hổn hển rống giận, thật sự là biết bao náo nhiệt!

“Diệp, bọn họ đùa rất cao hứng nha, hắc hắc… tên Câu Hồn đó, lại đang ‘Khi dễ’ người!”

Vân Hiểu Nguyệt buồn cười nói.

“Câu Hồn luôn luôn vô cầu vô thúc quán, hiện tại thành người trong Hoàng thất, nhất định phải chú ý hình tượng của mình, lâu như vậy, thật sự là nín hỏng hắn, hiện tại bắt được cơ hội, hắn đương nhiên muốn hảo hảo vui chơi a!”

Bạch Diệp trêu ghẹo nói.

“Chỉ là đáng thương cho Huyền Dạ, một tên Hoàng Đế tốt, mau xem, bị chỉnh thật đúng là rất thảm!”

Bạch Bằng Triển cười híp mắt miệng lải nhải, mấy người Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, nhịn cười không được.

Chỉ thấy trên giáo trường lớn bụi trần sương bay lên như vậy, một thân hồng y Câu Hồn trường bào nhẹ nhẹ trong gió, lặng yên không bay lượn, tiêu sái tự nhiên, tuyệt mỹ tự tin, giống như thiên nhân đang đoạt ánh mắt người khác, hắn đối chiến cùng với Phong Tuyệt xuất chưởng nhanh như thiểm điện, suất khí tao nhã, giống như bước chậm sân vắng, trên áo bào không nhiễm hạt bụi nào, hơi thở lại thoáng có chút thở gấp gáp, cho thấy tài nghệ của hắn so với Câu Hồn, chỉ kém hơn một chút, chỉ có Huyền Dạ, thật là có chút chật vật: búi tóc tán loạn, mấy sợi tóc bị bung ra, từ trước cùng phía sau, hỗn độn lung tung, từng giọt mồ hôi to chừng hạt đậu từ trán rớt xuống, trên mặy bạch ngọc dường như cùng trên người dính đầy tro bụi, áo bào cũng bị cọ phá một chút, nhìn ra được nhất định đã ngã qua, lúc này trên mặt suất ca tràn đầy tức giận cùng không phục, lại vây quanh hai người đang khiêu chiến, thường xem xét không chuẩn, đối với Câu Hồn này có một chút đánh lén, mỗi lúc đó đều bị Câu Hồn dễ dàng hóa giải, hắc hắc, quả thực, đùa rất vui nha!

“Tần Vũ, Huyền Dạ bị quăng ngã vài lần rồi có phải không?”

Vân Hiểu Nguyệt tới gần Tần Vũ vẻ mặt cười bất đắc dĩ, cười híp mắt hỏi.

“Đúng vậy, tối thiểu có năm, sáu lần, Câu Hồn còn trêu chọc hắn nữa, nàng xem Huyền Dạ, đều nhanh chọc giận hắn rồi, Hoàng Đế Huyền Vũ này, thật đúng là tính tình trẻ con, thật có thú vị!”

Tần Vũ đứng ở phía ngoài, ý cười trong suốt đáp.

“Huyền Dạ đừng nóng vội, ta tới giúp ngươi!”

Nhìn bộ dạng Huyền Dạ khó thở, ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt hơi hơi chợt lóe, nhớ lại quá khứ hắc ám lúc trước Huyền Dạ nói, tâm hơi hơi đau xót, giương giọng lên cười, mũi chân đạp lên, bay tiến vào trong, cổ tay trắng noãn cuốn lại, đón nhận Câu Hồn.

Phong Tuyệt thấy thế bước chân bị kiềm hãm, chưởng phong đánh về phía bên cạnh, lập tức dựa thế lôi kéo Huyền Dạ bay ra ngoài, nhất thời, giữa sân hai đạo thân ảnh một đỏ một vàng, tiếp tục đấu.

“Nguyệt Nhi, thật lâu không có người theo giúp ta luyện tập, hôm nay chúng ta muốn toàn lực ứng phó, hảo hảo đấu một trận!”

Câu Hồn cao hứng cười nói.

“Được a! Bất quá chàng phải cẩn thận, nếu như bị ta bắt lấy, ta phải trừng phạt chàng nha!”

Vân Hiểu Nguyệt điềm điềm cười, chưởng thế càng lạnh thấu xương mà lên, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nhìn thấy trên giáo trường bóng người tung bay, nhanh như thiểm điện, hai người càng lớn càng quật khởi, kích động nội lực quét qua làm cho trên cát bay đá chạy, mê mông một mảnh, tàn nhánh cây không loạn mà bay, dẫn ra chung quanh cung nữ thị vệ ào ào tụ lại mà đến, cứng họng nhìn người đấu, thấy rõ trong đó có Nữ Hoàng đương nhiệm của bọn họ, liền kích động cùng sùng bái, quả thực rất cuồng nhiệt nha:

Trước khi chỉ nghe thấy võ công của Nữ Hoàng cái thế, ngay cả tướng quân Phượng Uy cùng Phượng Vũ Chu Tước quốc lợi hại nhất cũng gặp khó khăn theo bóng lưng của nàng, hôm nay lại chính mắt nhìn thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh a!

“Câu Hồn, cẩn thận!”

Đột nhiên, giữa sân truyền đến tiếng quát, mọi người chỉ cảm thấy thân ảnh màu vàng đột nhiên xuất hiện giống một cái sắc vàng ánh sáng chiếu qua, như sét đánh không kịp che tai chỉ cấp tốc bò lên bóng người màu đỏ, chỉ nghe thấy Câu Hồn quát to một tiếng rồi sau đó, giữa giáo trường bụi tung bay lại bình tĩnh trở lại, Nữ Hoàng bệ hạ của bọn họ, đem nam phi Câu Hồn thích mặc hồng y trói lại!

“Nữ Hoàng vạn tuế…”

Trong lúc nhất thời, quanh thân nghe tiếng hô hưng phấn đinh tai nhức óc, Vân Hiểu Nguyệt hoảng sợ, lúc này mới phát giác ra, chung quanh giáo trường tụ tập rất nhiều cung nữ thị vệ, cảm thấy nàng cùng Câu Hồn, thành diễn viên giải trí cho mọi người!

“Bình thân!”

Khuôn mặt cười hơi đỏ lên, tay cũng run lên, buông lỏng Câu Hồn mặt bị đỏ ra, tay giữ chặt hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười vang nói:

“Bắt đầu từ hôm nay, phàm là người muốn học võ, vô luận nam nữ, cũng có thể đến chỗ này học tập, Trẫm sẽ phái phu tử, cho dù không thành được võ lâm cao thủ, tối thiểu có thể cường thân kiện thể, tất cả lui ra đi chuyển cáo một tiếng lẫn nhau đi!”

“Cảm ơn Nữ Hoàng bệ hạ, bệ hạ thánh minh!”

Lần này, tiếng hô càng vang lên, mọi người hân hoan nhảy nhót, ào ào lui ra.

Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, đối với mình đột nhiên nghĩ đến chú ý rất là vừa lòng, bởi vì nàng biết, cuộc sống Hoàng cung thật buồn tẻ, rất nhiều cung nữ cùng thị vệ vốn là thường cho nương nương các cung, quý nhân gì đó, nhưng mà Chu Tước Hoàng không có cưới các tần phi khác, cho nên những cung nữ này cuộc sống thật rảnh rỗi, hiện tại nàng lại không thích bọn họ hầu hạ, bọn họ thì càng rỗi rãnh, bởi vậy rất nhiều thị vệ cùng cung nữ, âm thầm lén lút gặp gỡ, nhưng ở đẳng cấp sâm nghiêm nội viện Hoàng cung, chuyện như vậy thực không cho phép, cho nên Vân Hiểu Nguyệt mới suy nghĩ biện pháp như vậy, cho bọn hắn một cái nơi quang minh chính đại mà “Nói chuyện yêu đương”, bồi dưỡng cảm tình, đợi lát nữa nàng sẽ làm cho Nội Vụ phủ an bài thật kỹ chuyện này, đem các cung nữ này ào ào gả đi ra ngoài, nói như vậy, đã thành toàn cho cung nữ hầu vệ trong cung này, làm cho tâm tồn bọn họ cảm kích làm việc càng ra sức, có năng lực làm cho trong cung thanh tịnh chút, thật tốt nha!

“Nguyệt Nhi, cái đầu nàng có ý gì, tại sao có thể có nhiều chủ ý kỳ diệu như vậy? Một hồi vui loạn náo mà thôi, cũng có thể làm cho nàng lợi dụng được, ta thật sự muốn ăn nàng quá!”

Nghe xong Vân Hiểu Nguyệt nói, Bạch Diệp lập tức hiểu ý Vân Hiểu Nguyệt, cười nói, trong mắt kia, là tràn đầy kiêu ngạo cùng tình yêu.

“Ta thông minh như vậy là đương nhiên! Câu Hồn, chàng thua, nguyện thua cuộc, Huyền Dạ, ta giúp ngươi báo thù nha!”

Vân Hiểu Nguyệt đắc ý cười cười, liếc nhìn Huyền Dạ bên cạnh, tay khẽ quẹt chút cát trên mặt đất sau đó giúp tuấn nhan Câu Hồn ôn nhu lau mồ hôi, hắc hắc, thành một cái mặt hoa!

“Ha ha… Được, thật là đẹp mắt! Nguyệt Nhi, Câu Hồn, cám ơn nàng, ta thật lâu không có tận tình vui vẻ náo loạn qua như vậy, tâm tình thật sự rất tốt!”

Huyền Dạ nhịn không được ôm bụng cười ha hả, những người khác cũng ào ào che miệng nén cười, miệng Câu Hồn quăng lại, mắt yêu mị đầy khí sương mù, ủy khuất mà bất mãn nhìn Vân Hiểu Nguyệt.

Vân Hiểu Nguyệt vội vàng xuất ra khăn gấm đưa hắn tỉ mỉ lau sạch sẽ, điềm điềm nói:

“Câu Hồn thật sự là phu quân tốt nha, chàng xem, giúp đỡ Trẫm chiêu đãi khách nhân, chiêu đãi được lắm, lần sau hãy tiếp tục cố gắng nha!”

“A? Còn có lần sau sao, xú tiểu tử, ta thấy có hay lắm đâu, lần sau ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình nữa!”

Câu Hồn bị Vân Hiểu Nguyệt kêu một tiếng ‘phu quân’, làm cho xương cốt đều mềm, tâm tình thật tốt, cười híp mắt nói.

“Nào dám a, ta vốn là đánh không lại ngươi thôi, thua cũng không có mất mặt, được rồi, nguyện thua cuộc, ta đáp ứng ngươi, không tùy tiện dây dưa với Nguyệt Nhi nữa, được không?”

Huyền Dạ mỉm cười, con ngươi đen xẹt qua đau thật sâu, lập tức khôi phục như lúc ban đầu, cam kết.

“Thế này mới được, được rồi, ngươi người bạn này, ta nhận!”

Câu Hồn vừa lòng liền gật gật đầu, cười híp mắt đưa tay ra, Huyền Dạ cắn cắn môi, tay cầm tay Câu Hồn, thân ảnh Phong Tuyệt bên cạnh chợt lóe, tay cũng đặt lên trên, ba người nhìn nhau cười.

Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt buông lỏng, mỉm cười không nói, vươn tay ngọc thon ra, đặt trên tay Huyền Dạ cùng Phong Tuyệt, hết thảy ai đều không nói gì cả!

“Ai nha, ta là tới thông tri các ngươi, Huyền Kha đến, vừa mới vội vàng vui mà quên mất, chúng ta mau đi xem một chút, hiện tại hẳn là đã gần đến ‘Cầm Vận Điện’ “rồi đó.”

Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên nghĩ tới, vội vàng nói.

“Đại ca bọn họ nhanh như vậy đã đến rồi sao, được, đi!”

Huyền Dạ cùng Phong Tuyệt vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cao hứng nói, đoàn người vận công hướng “Cầm Vận Điện” chạy như bay mà đi.

Ngoài cửa điện, một chiếc xe ngựa vĩ đại xa hoa dừng lại, một đống cung nữ cùng thị vệ đang bận rộn khuân đồ, thấy vài người Vân Hiểu Nguyệt lại đây, đồng loạt quỳ lạy:

“Tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ!”

“Bình thân, khách đâu?”

“Đã đến tiến vào trong phòng ngủ rồi ạ.”

“Làm tốt lắm, chúng ta vào đi thôi!”

Vân Hiểu Nguyệt vui mừng gật đầu, dẫn đầu trước đi đến tiến vào.

Trong phòng, dấy lên nhàn nhạt mùi đàn hương, Huyền Kha lẳng lặng nằm ở trên giường, hồi lâu không thấy, sợi tóc trắng lúc trước đã có chút xám, đã biến thành hoàn toàn màu ngân bạch rồi, có thể là độc tố đã thanh trừ hơn nữa chăm sóc kĩ càng, nên đầu đầy chỉ bạc đó, dưới ánh mặt trời chiếu sáng bóng, cùng màu tóc của Phụng Thiên cơ hồ giống nhau, làm cho trong lòng Vân Hiểu Nguyệt một trận kích động, bước nhanh đi đến bên giường, tay bắt mạch cho hắn, mắt đẹp, lẳng lặng nhìn về phía Huyền Kha.

‘Rất gầy a, cũng càng thêm tái nhợt, khí phách trước đây không còn sót lại chút gì, cặp mắt giống như ngâm ở trong nước thủy tinh trong suốt phong tình vạn chủng đó, an tâm đóng chặt lại, lông mi thật dài nồng đậm cũng không nhúc nhích, chặt chẽ che cặp mắt xinh đẹp kia, phóng ra nhàn nhạt bóng ma, môi mỏng manh kia, vô cùng dụ hoặc, sắc đạm như nước, tái nhợt lại rất ướt át, nhìn ra, người hầu của hắn, đem hắn chiếu cố tốt lắm, chỉ có Huyền Kha giống như người chết, Huyền Kha tái nhợt suy nhược, làm cho mọi người, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

“Võ công của hắn, là không có cách nào khôi phục, bởi vì tất cả kinh mạch của hắn, toàn bộ tổn hại, bao gồm kinh mạch chân của hắn, cũng có chút héo rủ, cho nên từ giờ trở đi, các ngươi nhất định phải giúp hắn mát xa chân cơ bắp, chờ hắn thức tỉnh sau, chỉ sợ vẫn là sẽ nằm trên giường thật lâu, còn phải tích cực hồi phục mới có thể xuống giường đi lại được, nếu không…”

Trầm mặc thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt có chút trầm trọng nói, nàng cũng thật không ngờ, cái độc dược đó đến lúc sau sẽ ảnh hưởng lớn như vậy, nếu Huyền Kha tê liệt, cứu sống hắn như vậy, tương đương là đang tra tấn hắn, đột nhiên, Vân Hiểu Nguyệt cũng không biết, lúc trước cố ý không cho hắn chết, có phải đã sai lầm rồi hay không?

“Nguyệt Nhi, Huyền Kha không phải người yếu ớt như vậy, ta nghĩ, chỉ cần có hi vọng, hắn đều sẽ không buông tay, nàng vẫn nên nói cho bọn hắn biết nên làm như thế nào đi, được chứ?”

Tay Bạch Diệp nắm ở eo Vân Hiểu Nguyệt, ôn nhu nói.

“Được!”

Thở dài một hơi, Vân Hiểu Nguyệt vén chăn lên, bắt đầu đứng dậy chỉ đạo!

086 : phước ba đời
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.