Chương trước
Chương sau
“Nguyệt Nhi, Hoàng huynh không có sao chứ?”

Thấy Vân Hiểu Nguyệt đi ra, Tần Vũ vội vàng đi lên, lo lắng hỏi.

“Hắn ngủ, chờ hắn tỉnh uống thuốc đi! Tần Vũ, ta vừa mới cùng Tần Ngạo nói chuyện, từ nay về sau, chúng ta sẽ là bằng hữu, về sau, không cần nghĩ tác hợp chúng ta, biết không?”

Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười ngồi đến trên ghế dựa, nói.

“Hửm?”

Tần Vũ chợt ngẩn ra, trong con ngươi đen tràn đầy thần sắc không thể tin được:

“Đại ca huynh ấy yêu nàng như vậy, thế nào bỏ được?”

“Bỏ được bỏ được, có bỏ mới có mới, ta buông tha hận, cho nên chỉ hơn một người bạn, thật tốt! Tần Vũ, chúng ta lúc đó chẳng phải bằng hữu sao, nếu ngươi không tin ta, chờ Tần Ngạo tỉnh tự đến hỏi hắn đi, hử?

Huyền Dạ, Phong Tuyệt, các ngươi đâu, tìm ta có chuyện gì?”

Vân Hiểu Nguyệt ý cười đầy mặt nói xong, nhìn về phía Huyền Dạ cùng Phong Tuyệt đồng dạng kinh dị, dò hỏi.

“Ta cùng nhị ca xuất môn vừa vặn gặp phải Tần Vũ, bọn họ nói muốn tiếp tục làm ám vệ của nàng, mà ta là muốn cùng nàng nói chuyện.

Nguyệt Nhi, nếu nơi này đều là người mình, ta liền chẳng kiêng dè, nàng cũng biết, ta cùng đại ca, nhị ca đều yêu nàng, cho nên chúng ta muốn cùng nhau gả cho nàng, Huyền Vũ Quốc liền là đồ cưới của chúng ta, được không?”

Huyền Dạ đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Vân Hiểu Nguyệt, nói chắc như đinh đóng cột.

Chỉ một thoáng, cả gian phòng an tĩnh lại, Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên mắt đẹp trừng lớn, nhìn vẻ mặt kiên định của Huyền Dạ, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

“Chúng ta không đồng ý!”

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Câu Hồn tràn đầy ghen tuông, lập tức cửa bị đẩy ra, Câu Hồn, Bạch Bằng Triển cùng Bạch Diệp, Tư Đồ Viễn đi đến, tâm Vân Hiểu Nguyệt buông lỏng, bên môi nổi lên ý cười.

Đột nhiên nàng phát hiện, có Câu Hồn hủ dấm chua chết tiệt này lại tốt như thế, chuyện như vậy, giao cho hắn là được rồi!

“Huyền Dạ, người yêu Nguyệt Nhi nhiều hơn ta sao, nếu từng người đều nói muốn gả, Nguyệt Nhi thế nào ứng phó? Hơn nữa, Nguyệt Nhi có mấy người chúng ta vậy là đủ rồi, ngươi vẫn nên trở về hảo hảo mà thống trị Huyền Vũ Quốc đi, không cần để Nguyệt Nhi cô phụ sự kỳ vọng của ngươi mới được, ngươi nói đúng không? Về phần Phong Tuyệt cùng Tần Vũ, Nguyệt Nhi chỉ đồng ý cho bọn họ làm ám vệ, cũng không hứa hẹn qua cái khác gì, đúng không?”

Câu Hồn lập tức nhảy đến trước mặt Vân Hiểu Nguyệt ngăn trở tầm mắt của Huyền Dạ, cười híp mắt nói, bất quá phần lưng cơ bắp căng thẳng kia, đang nói cho Vân Hiểu Nguyệt biết, hắn lại ghen!

“Câu Hồn, chúng ta cũng như ngươi đều yêu Nguyệt Nhi, đối với chúng ta mà nói, Nguyệt Nhi đồng dạng là người yêu của chúng ta, toàn bộ của chúng ta, ta biết, lúc trước là ta không tốt, đã làm sai nhiều chuyện, nhưng ta hiện tại đã dùng hết sức đền bù, Huyền Vũ Quốc hiện tại được ta thống trị cực kỳ tốt, Phong Tuyệt Minh chủ Võ lâm này đem võ lâm các môn phái xử lý gọn gàng ngăn nắp, mà đại ca cũng bỏ ra đại giới thảm trọng, đến bây giờ đều ngủ mê không tỉnh, cũng không biết có thể hay không tỉnh lại, cho nên ta đem đại ca cũng đưa tới.

Nguyệt Nhi, ta biết, đại ca thật yêu nàng, không phải thời điểm lúc trước hắn liền sẽ không ở lúc nguy cấp đột nhiên buông tay như vậy, ta nghĩ, đem đại ca ở lại chỗ này mà nói, hắn mà biết, nhất định sẽ thật cao hứng! Nguyệt Nhi, mạng của ta là nàng cứu, mệnh đại ca cũng là nàng cứu, chúng ta nợ nàng, tự nhiên muốn hoàn trả.

Câu Hồn, ta có thể hứa hẹn, không có Nguyệt Nhi cho phép, chúng ta tuyệt đối sẽ không quá phận, dù sao chúng ta đã quyết định, Huyền Vũ Quốc muốn đưa cho Nguyệt Nhi, ngươi không đồng ý cũng không được!”

Huyền Dạ nói xong lời cuối cùng, rõ ràng đùa giỡn cùng vô lại, trong cặp con ngươi đen xinh đẹp đó lóe ra tia sáng nóng cháy.

Ánh mắt Câu Hồn lạnh lùng, tiến lên túm cổ áo Huyền Dạ lạnh lẽo nói:

“Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng ngươi là Hoàng Đế ta đối với ngươi không có cách sao, hừ, chuyện này chỉ là nghi thức xối nước lên đầu thôi, muốn nhúng chàm Nguyệt Nhi nhà ta, đánh thua ta trước rồi lại nói, Phong Tuyệt, cùng đi!”

Vừa dứt lời, thân ảnh lửa đỏ liền bắn ra ngoài cửa, mắt lạnh Phong Tuyệt hiện lên phức tạp mà mang theo tia vừa buồn cùng thương tổn, nhìn sâu Vân Hiểu Nguyệt một cái, đi theo ra ngoài.

“Tần Vũ, đi giúp ta nhìn xem, không muốn cho Câu Hồn đả thương bọn họ, được không?”

Vân Hiểu Nguyệt có chút đau đầu phân phó.

“Được!”

“Nguyệt Nhi, Huyền Dạ này thật đúng là dám nói, tam huynh đệ bọn họ đều gả cho nàng, trời ạ!”

Bạch Bằng Triển lắc đầu, cảm thán nói.

“Có chút không thể tưởng tượng!”

Bạch Diệp gật gật đầu, ôn hòa nở nụ cười:

“Bất quá, Nguyệt Nhi là Phượng Đế thiên định, chắc sẽ có tam cung Lục Viện, ta ngược lại cảm thấy rằng, tốt nhất không cần tốn nhiều sức thu phục hai nước còn lại đi, đó cũng là một chuyện tốt, đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của chính ta, có thu phần đại lễ này hay không, vẫn do Nguyệt Nhi định đoạt đi!”

“Không phải chứ…”

Vân Hiểu Nguyệt nghe được thật sự trợn tròn mắt:

“Diệp, chàng đang khuyên ta nhận lấy bọn họ sao? Không không không, khó mà làm được, ta chỉ có các chàng là được rồi, Câu Hồn nói rất đúng, ta ứng phó với các chàng cũng không kịp, nếu thêm vài cái, ta thế nào chịu nổi?”

“Xì!”

Tư Đồ Viễn đứng bên cạnh mặt đỏ lên, lập tức bị chọc cười:

“Đứa ngốc, ý Diệp nói là, chỉ đồng ý cho bọn họ gả cho nàng thôi, ai nói muốn bọn họ cùng nàng làm gì? Lần trước chính nàng cũng nói, thiên thần rõ ràng muốn nàng thống nhất tứ quốc đó sao, về sau hắn mới có thể đi cứu Phụng Thiên, nàng nếu không làm như vậy, thiên thần mà biết, vạn nhất không đem Phụng Thiên trả lại cho nàng thì làm sao bây giờ?

Lại nói, Tần Ngạo, Tần Vũ, Phong Tuyệt, Huyền Dạ, Huyền Kha đều là thật tâm yêu nàng mà, nhìn bộ dáng bọn hắn thương tâm như vậy, trong lòng ta cũng không chịu nổi, Diệp cũng nói, qua không được bao lâu, các đại thần khẳng định cũng phải làm lập hậu cung cho nàng, cưới nam phi, cái hậu cung lớn như vậy chỉ có mấy người chúng ta thật sự có chút ít người, hôm nay ta cùng Bằng Triển đi nhậm chức, trong lúc vô tình nghe thấy thủ hạ quan viên đang nghị luận, nói là hiện tại Chu Tước quốc mọi công tử thật muốn tiến cung đấy, chớ nói chi là Thanh Long, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ.

Nàng xem, Diệp cùng Lân Nhi đã cùng nàng ở chung rồi, như vậy, người Chu Tước cùng Bạch Hổ muốn vào thì, sẽ phân rõ một chút, nếu nàng đem Hoàng Đế Thanh Long, Huyền Vũ cũng thu vào, đến lúc đó có thể ngăn chặn miệng các đại thần rồi, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?

Nàng không cần lo lắng những vấn đề khác, cho dù bọn họ đều gả cho nàng đi, cũng phải trở lại quốc gia của mình để xử lý chính sự mà, thời gian trong một năm cùng nàng gặp nhau cũng không nhiều, Huyền Dạ vừa mới cũng nói, chỉ cần danh phận mà thôi, Nguyệt Nhi, chúng ta đều cảm thấy nàng có thể suy nghĩ lại một chút!”

“Các chàng đều muốn như vậy sao?”

Vân Hiểu Nguyệt mở to mắt, kinh ngạc hỏi.

“Nguyệt Nhi, nếu nàng không phải là Nữ Hoàng, ai dám đến quấn quít lấy nàng, ta khẳng định đầu tiên đuổi hắn đi, nhưng, vừa mới trở lại thần điện sau khi nghe Diệp nói, ta cảm thấy rất có đạo lý, Nguyệt Nhi, thân là một Đế Vương, đôi khi, vì đại cục mà suy nghĩ, một ít chuyện không làm không được, như vậy còn không bằng thu một ít trong lòng nàng vốn cũng không lưu lại ấn ký, chúng ta dù sao cũng là người quen, đúng hay không?

Nguyệt Nhi, chúng ta thật may mắn, có thể cùng nàng hiểu nhau yêu nhau, làm bạn cả đời, chúng ta thấy vậy là đủ, đem bọn họ thu vào đi, như thế nào?”

Bạch Bằng Triển tiến lên ôm ấp Vân Hiểu Nguyệt, ôn nhu nói.

“Các chàng bọn người đó, rõ là…”

Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt một trận cảm động, tay khẽ gõ nhẹ một cái ở trong ngực Bạch Bằng Triển, mắt đẹp mỉm cười, thâm tình nhìn Bạch Diệp, nhìn mặt hắn sủng nịnh cùng ý cười, mỉm cười nói:

“Diệp, chàng làm gì mà muốn lo lắng nhiều như vậy, hôn sự của ta, đương nhiên tự bản thân ta làm chủ, ta mới không cần nghe những lão đầu tử đó nói đâu, cái gì tam cung lục viện, dọa chết người, ta có mấy người các chàng, vậy là đủ rồi!

Về phần Tần Ngạo, đã vừa mới nói rồi, hắn và ta, chỉ là bằng hữu, Huyền Dạ thì ta cũng chỉ xem hắn như bằng hữu thôi, Phong Tuyệt cùng Tần Vũ phải làm ám vệ của ta, ta đáp ứng rồi, sẽ để bọn họ làm đi, khi nào thì làm ngán, tùy thời có thể rời đi, Huyền Kha có lẽ đã đưa tới, sẽ không cần đi trở về nữa, ta có thể tùy thời theo dõi bệnh tình của hắn, chờ hắn tỉnh, đến đâu hay đến đó đi, không cần khuyên ta nữa, nếu không, ta không để yên cho các chàng đấy!”

“Nhưng mà Phụng Thiên hắn…”

Bạch Diệp giật mình, vừa định nói tiếp, Vân Hiểu Nguyệt điểm mũi chân một cái, nhảy vào trong ngực của hắn, nâng chặt mặt hắn lại dùng một cái nụ hôn nóng bừng, ngăn chận tất cả lời nói của hắn, nửa ngày mới buông môi hắn ra, cười tủm tỉm nói:

“Ta biết các chàng thời điểm hôm nay nói những lời này, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái, làm chi còn muốn ‘Hiền lành’ như vậy nữa? Xem ra như Câu Hồn thật tốt, có cái gì liền nói trực diện, vì ta mà ghen, giúp ta giải quyết phiền toái, mới là chuyện các chàng nên làm thôi, về phần Phụng Thiên, hừ hừ, nếu năm năm sau ta không thấy được Thừa Thiên, dù ta lên trời xuống đất, cũng phải bắt được tên quỷ lười đó, các chàng yên tâm đi, nha?”

“Nguyệt Nhi…”

Bạch Diệp nhịn không được gắt gao ôm Vân Hiểu Nguyệt, vùi vào cần cổ của nàng, thở dài nói:

“Đúng vậy, nhiều người chia xẻ nàng, ta đương nhiên cũng muốn ăn dấm chua, ta chỉ là muốn làm chuyện nên làm của vị nam phi mà thôi, ta lục rất nhiều quyển sách, bên trong chỉ viết nữ tử phải làm như thế nào à, chưa bao giờ thấy điều lệ nam phi cả, ta là đại ca của nàng, tất nhiên phải lo lắng cho nàng rồi, cho nên ta nghĩ thật lâu, tối hôm qua cùng phụ hoàng thảo luận thật lâu, cuối cùng mới quyết định, cho nên mới lôi kéo Viễn cùng Bằng Triển tới tìm nàng, thực xin lỗi, chọc nàng mất hứng rồi!”

“Ha ha…”

Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe, nhịn cười không được:

“Một đám ngu ngốc, cái gì nam phi, các chàng là phu quân của ta a, vì ta mà ghen, ta rất cao hứng ấy chứ! Ngàn vạn đừng xem quyển sách này nữa, vài thứ đó, đều là tai họa, sớm mai thiêu chúng nó đi, biết không?”

“Đã biết, chúng ta về sau, không bao giờ nói ra chuyện này nữa!”

Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển nhìn nhau cười, mỉm cười trả lời, trong thanh âm đó, rõ ràng lộ ra thoải mái.

‘Những nam nhân này, thật là quá đáng yêu!’

Tâm tình Vân Hiểu Nguyệt thật tốt, đang muốn lôi kéo bọn họ đi xem Câu Hồn làm thế nào “Giáo dục” Huyền Dạ cùng Phong Tuyệt, đột nhiên, tiếng bước chân truyền đến, lập tức thanh âm của thị vệ truyền đến cung kính bẩm báo:

“Hồi bẩm Nữ Hoàng, xe ngựa Huyền Vũ Quốc Đại Hoàng Tử Điện Hạ đã đến cửa Hoàng cung, muốn mở cửa được không ạ?”

“Tới nhanh như vậy sao?”

Vân Hiểu Nguyệt giật mình, lập tức trả lời:

“Đem xe ngựa nghênh tiến vào, an bày ở ‘Cầm Vận điện’, Trẫm lập tức sẽ đi qua!”

“Vâng!”

“Đi thôi, chuyện này cứ dựa theo ý của ta đi làm, không được ra lại chủ ý bẩn thỉu nữa nha, nhớ chưa?”

“Được!”

Tiếng cười thanh thúy còn ở trong không khí chưa tiêu tán, bọn Vân Hiểu Nguyệt đã ra ngoài cửa phòng, hướng giáo trường mà đi, trong phòng, dần dần vài tia thanh âm nứt nở thoát ra, nháy mắt lại tiêu tán, không khí trong phòng, lại hồi phục yên tĩnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.