“Nguyệt Nhi, Hoàng huynh không có sao chứ?”
Thấy Vân Hiểu Nguyệt đi ra, Tần Vũ vội vàng đi lên, lo lắng hỏi.
“Hắn ngủ, chờ hắn tỉnh uống thuốc đi! Tần Vũ, ta vừa mới cùng Tần Ngạo nói chuyện, từ nay về sau, chúng ta sẽ là bằng hữu, về sau, không cần nghĩ tác hợp chúng ta, biết không?”
Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười ngồi đến trên ghế dựa, nói.
“Hửm?”
Tần Vũ chợt ngẩn ra, trong con ngươi đen tràn đầy thần sắc không thể tin được:
“Đại ca huynh ấy yêu nàng như vậy, thế nào bỏ được?”
“Bỏ được bỏ được, có bỏ mới có mới, ta buông tha hận, cho nên chỉ hơn một người bạn, thật tốt! Tần Vũ, chúng ta lúc đó chẳng phải bằng hữu sao, nếu ngươi không tin ta, chờ Tần Ngạo tỉnh tự đến hỏi hắn đi, hử?
Huyền Dạ, Phong Tuyệt, các ngươi đâu, tìm ta có chuyện gì?”
Vân Hiểu Nguyệt ý cười đầy mặt nói xong, nhìn về phía Huyền Dạ cùng Phong Tuyệt đồng dạng kinh dị, dò hỏi.
“Ta cùng nhị ca xuất môn vừa vặn gặp phải Tần Vũ, bọn họ nói muốn tiếp tục làm ám vệ của nàng, mà ta là muốn cùng nàng nói chuyện.
Nguyệt Nhi, nếu nơi này đều là người mình, ta liền chẳng kiêng dè, nàng cũng biết, ta cùng đại ca, nhị ca đều yêu nàng, cho nên chúng ta muốn cùng nhau gả cho nàng, Huyền Vũ Quốc liền là đồ cưới của chúng ta, được không?”
Huyền Dạ đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Vân Hiểu Nguyệt, nói chắc như đinh đóng cột.
Chỉ một thoáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097896/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.