Chương trước
Chương sau
“Nguyệt Nhi, mất hứng sao? Hắn muốn đứng đó để cho hắn đứng đi, không để ý hắn không được sao? Được rồi, mai đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, đêm đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm đấy!”

Câu Hồn phi thân đi vào ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt ngồi cạnh bàn, mỉm cười nói.

“Cũng được, Câu Hồn, đem quần áo đưa vào đi!”

Gật gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt đi vào phòng tắm.

Ngâm mình thoải mái ở trong ôn tuyền, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt có chút loạn, nhớ lại ngày đó ở giang hồ du ngoạn là tiêu sái tự tại đến cỡ nào, hiện giờ vì giúp tên hỗn đản thần vận mệnh nào đó mà thu thập cục diện rối rắm này, nàng phải sống lâu ở thâm cung, ngày mai bắt đầu sẽ mỗi ngày ngồi vào cái ghế phía trên đại điện đó, thật phiền à!

“Haiz…”

Thở dài một hơi dài, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt tựa vào cạnh bể, yên tĩnh nghỉ ngơi, bên tai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, lập tức một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng ở huyệt thái dương của nàng vừa mát xa lên, nhu nhu vừa đúng lực đạo làm cho Vân Hiểu Nguyệt thoải mái mà rên rỉ một tiếng, mỉm cười thì thầm:

“Viễn, thật sự là nhớ mấy ngày chúng ta du ngoạn giang hồ kia quá, đơn thuần vui vẻ như vậy, chỉ sợ về sau rất khó có nữa, hơn nữa hiện tại phiền toái càng ngày càng nhiều, ta quả thực hối hận phải nhận mệnh này rồi, Viễn, bây giờ ta, có phải đã thay đổi thật nhiều hay không, đôi khi, ta cũng chán ghét bản thân không quả quyết, haiz….”

“Nguyệt Nhi ngốc, nàng trở nên không quả quyết từ khi nào vậy, là nàng trở nên thành thục, trưởng thành. Kỳ thực nàng vốn là một người thiện lương nhiệt tâm, nếu không phải vậy lúc trước nàng đã không cứu Huyền Dạ, Huyền Kha, nàng sẽ là một Nữ Hoàng cơ trí kiệt xuất.

Về phần Tần Ngạo, nàng muốn xử lý như thế nào chúng ta đều sẽ không có ý kiến, chính là Câu Hồn yêu nàng như mạng, kể từ khi biết Tần Ngạo đối với nàng như vậy, âm thầm không biết nói bao nhiêu lần muốn hảo hảo giáo huấn Tần Ngạo, ta lo lắng hắn vạn nhất quá kích động đả thương hắn ta, chẳng phải là rước lấy mầm tai vạ sao? Câu Hồn xưa nay chỉ có nàng chế được, trong chốc lát hảo hảo cùng hắn nói đi, ngày mai ta sẽ nhìn hắn sau, được không?”

Tư Đồ Viễn ôn nhu nhìn Vân Hiểu Nguyệt, mỉm cười nói.

“Ừm, ta biết, Viễn, xuống dưới giúp ta chút, được không?”

Từ từ nhắm hai mắt, Vân Hiểu Nguyệt cười cười.

“Được!”

Tư Đồ Viễn bỏ đi quần áo xuống nước, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái mà ghé vào trong lòng ấm áp Tư Đồ Viễn, nhắm mắt lại, thỏa mãn than nhẹ:

“Viễn, chàng luôn ôn nhu săn sóc như vậy à, yêu chàng chết mất!”

“Chúng ta đây thì sao, nàng không thương sao?”

Mang theo ý cười cùng thanh âm ghen tuông từ cửa vang lên, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, ôm sát eo Tư Đồ Viễn, dán lên ngực trắng mịn của hắn, hồi đáp:

“Yêu nha, đương nhiên cũng yêu! Câu Hồn, chàng liền thích không có việc gì lại ăn dấm chua nữa, ta cho chàng biết, chàng muốn ác chỉnh Tần Ngạo ta mặc kệ, nhưng là không thể đem người đả thương làm càn, biết không?”

Cảm giác thân hình trong tay cứng đờ, Vân Hiểu Nguyệt há miệng ở trong ngực Tư Đồ Viễn cắn một cái, thành công ngăn trở phản bác của hắn.

Câu Hồn cùng Bạch Bằng Triển, Chu Lân bỏ đi quần áo trợt xuống cái ao, hướng Vân Hiểu Nguyệt bơi lại, cười híp mắt nói:

“Được, như vậy liền tiến hành kế hoạch bước đầu tiên, đêm nay bắt đầu, khiến cho hắn hàng đêm cảm thụ một chút nhiệt tình của Nguyệt Nhi đi, tức chết hắn luôn!”

Nói xong, mạnh hít một hơi, lẻn vào đáy nước.

Vân Hiểu Nguyệt còn không có phản ứng kịp, một đôi tay ở trong nước đột nhiên nắm giữ hai chân của nàng, Vân Hiểu Nguyệt không kịp phòng ngự, cả người lập tức bị cuốn lại, sau đó hai chân đột nhiên bị kéo ra, nơi nào đó lập tức bị môi ấm áp trắng mịn ngậm lại, cảm giác một cái lưỡi trắng mịn cứ thế đưa vào trong, chân Vân Hiểu Nguyệt mềm nhũn, nhịn không được rên rỉ.

“Ừm… Câu Hồn, chàng…”

“Nguyệt Nhi, Câu Hồn nói đúng cực kỳ, lúc trước hắn lại làm cho nàng thấy được hắn và nữ nhân khác giao hoan, chúng ta chính là muốn hắn nghe một chút mà thôi, tiện nghi cho hắn rồi, Nguyệt Nhi, ta yêu nàng!”

Chu Lân từ nếm đến ngon ngọt sau đó, liền cùng Câu Hồn thông đồng một mạch, cơ hồ mỗi đêm đều phải tìm cách quấn quít lấy Vân Hiểu Nguyệt yêu yêu, cơ hội tốt như vậy, há có thể buông tha sao? Cho nên, không chút do dự lôi kéo Bạch Bằng Triển một trái một phải, hôn lên đỉnh hồng trên bộ ngực cao ngất của nàng, một đôi tay không thành thật ở trên người nàng bắt đầu vuốt ve.

“Trời…”

Run rẩy khoái cảm từ bụng bốc lên, hỏa diễm nhanh chóng tỏa ra toàn thân, bọn họ đã sớm nắm giữ mỗi một chỗ mẫn cảm trên người nàng rồi, vài lần trêu chọc, liền kích thích Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được lớn tiếng rên rỉ:

“Ta ngày mai còn phải lâm triều đó, các chàng… ừm…”

“Ùng ục….”

Câu Hồn từ đáy nước xông ra, cười đến đắm đuối, tiến lên lập tức liền ngăn chận môi của nàng, thuận tiện ngăn chận tất cả kháng nghị của nàng, thắt lưng vừa chuyển, thuận thế trượt vào trong cơ thể nàng, sau đó đột nhiên dừng, thở khẽ cười nói:

“Bảo bối, nàng ngọt như vậy, chúng ta thế nào nhịn được, nhìn xem, nàng cũng muốn mà, không phải sao? Ngoan ngoãn cảm thụ, chúng ta sẽ gây cho nàng cực hạn khoái hoạt, ưm?”

Vừa dứt lời, Câu Hồn nắm giữ hông của nàng, lập tức hôn lên môi của nàng, vội vàng mà triền miên, mà bên cạnh tay Bạch Bằng Triển cùng Chu Lân lôi kéo, đem cả người Vân Hiểu Nguyệt kéo cách Tư Đồ Viễn một chút.

Tư Đồ Viễn phía sau tuấn nhan đỏ bừng, thở gấp gáp cắn môi, đáy mắt hiện lên mỉm cười, cúi đầu ngậm vành tai khéo léo của Vân Hiểu Nguyệt, đặt tay nâng mông Vân Hiểu Nguyệt lên, một ngón tay mềm nhẹ trượt vào hoa cúc chặt nghẽn của bảo bối.

“Ưm!”

Thình lình xảy ra xâm nhập làm cho Vân Hiểu Nguyệt cứng đờ, kinh ngạc trừng mắt, vội vàng thở dốc:

“Các chàng… làm ơn…”

“Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, thả lỏng một ít, ta sẽ rất cẩn thận, bảo bối, ta yêu nàng, Nguyệt Nhi…”

Ngậm vành tai của nàng, Tư Đồ Viễn cúi đầu thì thầm.

Hơi thở nóng bỏng làm cho Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy từng đợt tê dại, mặt cười đỏ ửng, mắt đầy nhộn nhạo xuân tình, mềm yếu áp vào trong lòng Tư Đồ Viễn, mắt nhắm lại ngượng ngùng.

Tư Đồ Viễn cúi đầu nở nụ cười, vươn đầu lưỡi, càng thêm ôn nhu ở trên lỗ tai khéo léo của nàng mà khiêu vũ, mãnh liệt hỏa diễm làm nước thủy ấm áp ẩm ướt nhàn nhạt tràn ra làm cho cơn đau được trừ khử, cảm giác ngón tay Tư Đồ Viễn ôn nhu chạm đến bên trong đó, từng đợt mãnh liệt kích thích làm Vân Hiểu Nguyệt ngửa cổ lên, rên rỉ càng ngày càng vang.

Cảm giác bảo bối trong lòng đã chuẩn bị xong, Tư Đồ Viễn không chần chờ, chậm rãi đem hạ thân nóng cháy đẩy đi vào, cùng Câu Hồn phối hợp lẫn nhau cùng luật động.

“A…”

Cực hạn khoái cảm làm Vân Hiểu Nguyệt cũng không nhịn được nữa rên rỉ thét chói tai, làm ồ ồ thở dốc cùng gầm nhẹ.

Câu Hồn bay ra cố ý mở cửa phòng tắm ra, thanh âm rên rỉ chậm rãi tràn ra, truyền vào trong tai Tần Ngạo đứng ở ngoài cửa, giống như đau đớn giống như vui mừng rên rỉ này Tần Ngạo làm sao mà không biết đây là âm thanh của chuyện gì, đột nhiên hiểu được người bên trong đang làm gì, mắt phượng sâu thẳm tràn ra ý đau thấu xương, cả người cứng ngắc, móng tay lại nắm chặt tiến vào lòng bàn tay, vết thương còn chưa khỏi hẳn nháy mắt rách ra, máu tươi uốn lượn theo khe hở chậm rãi ngưng tụ, sau đó rơi xuống, một giọt lại một giọt, ở dưới ánh trăng lóe sáng rọi quỷ dị mà thê diễm sáng bóng.

‘Nguyệt Nhi, nàng tại sao có thể trừng phạt ta như vậy? So với nàng đánh ta, trách móc ta, phạt ta làm việc ti tiện hơn là càng làm cho lòng ta đau nghìn lần, vạn lần nha, ta thực nhiều lần muốn ngay lúc này vọt vào đem nàng đoạt lấy, nhưng ta không có tư cách, bọn họ là người yêu của nàng, mà ta là người nàng hận.

Nguyệt Nhi, nàng không phải muốn ép ta rời nàng đi chứ, buông tha cho nàng, không dây dưa với nàng nữa sao? Không, không cần, ta không cần!’

Lảo đảo yếu đuối ở trên tường, thống khổ nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt rơi như mưa, tâm Tần Ngạo phảng phất như bị xé rách, đau thấu xương làm cho hắn thở cũng thở không được, ngực phảng phất như bị banh ra động lớn, máu tươi phun trào ra ngoài, từng tiếng rên rỉ thở dốc cao hơn đó, sắp đưa hắn ép điên.

Đột nhiên, ngực một trận bốc lên, một ngụm máu lao ra từ trong miệng, ý thức, dần dần mơ hồ:

‘Nguyệt Nhi, hóa ra đây chính là nàng nói bắt ta gấp trăm ngàn lần hoàn lại, quả thật là gấp trăm ngàn lần, hơn vạn lần hoàn lại cho nàng rồi, Nguyệt Nhi, nhưng mà, ta lại yêu nàng, Nguyệt Nhi, nếu nàng có thể nhận ta, không thì cho dù ta chết, ta cũng cam nguyện …’

Trong phòng tắm, tình cảm mãnh liệt đang trình diễn, bọt nước văng khắp nơi, tình dục tràn ngập.

Ngoài phòng, trên mặt lãnh lẽo, một vị nam tử hôn mê, bên môi cùng trên vạt áo loang lổ vết máu, ở dưới ánh trăng mà lạnh lẽo, nhìn qua thật thê lương!

085 : hậu môn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.