Thật lâu sau, Gia Cát Phụng Thiên ngừng rơi nước mắt, chậm rãi mở miệng:
“Hiểu Nguyệt, nàng nhất định thấy rất kỳ quái, vì sao ta lại nói chỉ có nàng mới có thể khôi phục cho Bảo Bảo bình thường, đúng không?”
“Ừ! Phụng Thiên, ta là một đại phu, đối với cấu tạo người tương đương hiểu biết, vấn đề tâm trí không được đầy đủ này, không phải người nào cũng có thể giải quyết, ta là người, không phải thần, ta làm sao có thể làm được? Phụng Thiên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nói thẳng, được không?”
Tức giận nhíu mày, hai tay Vân Hiểu Nguyệt buông lỏng, đem Gia Cát Phụng Thiên trong lòng thả ra, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Giữa mắt màu lam hiện lên một tia mất mát không buông, con ngươi Gia Cát Phụng Thiên dần ướt sũng, thâm tình ôn nhu nhìn nụ cười gần trong gang tấc, chậm rãi tràn ra một nụ cười kiêu ngạo tuyệt xinh đẹp, đứng dậy, tự tin mãng liệt nói:
“Hiểu Nguyệt, bộ tộc Gia Cát chúng ta là Tế Ti duy nhất tồn tại mảnh trên đại lục này, lại cùng người thường bất đồng, chúng ta xác thực có thể cùng thiên thần đối thoại được, là thông đạo để thiên thần cùng nhân gian tương liên, làm người phát ngôn cho thần. Chúng ta lại có được năng lực mà người khác không có, ví dụ như: tiên đoán vận mệnh Quốc gia, đêm có thể xem thiên tượng, nhưng, thân thể ta từ nhỏ đã không tốt, không có cách nào làm được nhiều lắm đâu, cho nên không giúp được Bảo Bảo, mà nàng, có thể, đây là thiên thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097880/quyen-2-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.