“Chư vị đại nhân nói xong rồi sao?”
Giọng nữ trong sáng mà lạnh như băng vang vọng toàn bộ đại điện, đè lên tất cả tiếng gầm kịch liệt, văn võ bá quan đồng loạt sửng sốt, nhìn về phía nữ tữ cười đến lãnh diễm tuyệt mỹ kia, đại điện tức thì yên tĩnh lại.
“Hoàng Thượng, nếu việc này cùng Hiểu Nguyệt có liên quan, Hiểu Nguyệt có thể nói mấy câu hay không?”
Đối với Chu Tước Hoàng hơi hơi thi lễ, Vân Hiểu Nguyệt cung kính hỏi, dù sao đây là đang trên đại điện, nên có lễ tiết, ắt không thể thiếu, nàng tính muốn giáo huấn bọn họ, không lẽ cũng muốn tranh luôn cả sự cho phép của người thống trị cao nhất hay sao?
“Cứ nói đừng ngại, hôm nay chuyện này, Trẫm giao cho ngươi toàn quyền xử lý, không cần có bất cứ băn khoăn.”
Chu Tước Hoàng cười đến mặt mày cong cong, cao giọng trả lời.
Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị lừa gạt mắc mưu nhưng cụ thể là cái gì, nàng không kịp suy nghĩ, hơi hơi thi lễ, cười nhạt đáp tạ:
“Tạ Hoàng Thượng!”
Nói xong quay người lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt đẹp tràn đầy khinh thường, nhìn bách quan, mở miệng giáo huấn không khách khí chút nào:
“Cái gì gọi là nữ tử không thể làm quan? Không có nữ tử, ở đâu ra các ngươi?
Trong mắt của ta, nam tử các ngươi có thể làm được chuyện đó sao, nữ tử chúng ta giống nhau đều có thể làm, mà nữ tử chúng ta có thể làm được mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097873/quyen-2-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.