Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
Vài cái lên xuống, còn chưa nhảy ra khỏi rừng rậm, đột nhiên tiếng chuông khổng lồ vang tận mây xanh.
“Loảng xoảng… Loảng xoảng… Loảng xoảng…”
Lâu đài xa xăm, đây là tiếng chuông báo tang, chỉ có thời điểm Hoàng Hậu hoặc là Hoàng đế qua đời mới có thể gõ vang vậy, khỏi cần nói, nhất định là Huyền Tà đã chết!
Đáng chết, chết như thế nào nhanh như vậy, chúng ta thế nào đi vào kịp, tức chết người đi được!
Đáy lòng mắng thầm, Vân Hiểu Nguyệt tăng nhanh khinh công, như một làn khói nhẹ nhanh chóng từ một góc tường phủ Hoàng Tử không có người rồi hạ xuống, đứng ở một cái hẻm tối.
Lôi kéo tay Bảo Bảo với một bộ mặt hân hoan, Vân Hiểu Nguyệt nghe thấy tiếng huyên náo một trận hỗn loạn trên đường cái, nắm giữ tiếng vó ngựa kêu xen lẫn sợ hãi cùng hỗn độn, trong lòng biết Ngự Lâm quân trong cung xuất cung đến lan tràn ngã tư đường, lặng lẽ nhìn xuống vừa thấy đầu hẻm, quả nhiên, trên đường cái tất cả người đi đường đều thu thập này nọ vội vã hướng trong nhà chạy vào, rất nhiều người thân mặc khoác ngoài màu trắng, đầu triền bạch đái Ngự Lâm quân, cầm trong tay trường kiếm, đang đuổi người, còn có một ít ngồi trên lưng ngựa, tình hình một mảnh hỗn loạn, một người đầu lĩnh trong đó vẻ mặt rưng rưng nước mắt, lại cưỡi ngựa đứng ở giữa đường cái, lớn tiếng khóc kêu:
“Giam quốc Thái Tử nói: Hoàng Thượng băng hà, cả nước đồng bi thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097856/quyen-2-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.