Nhẹ nhàng tiếng đập cửa truyền vào trong tai, đánh thức Vân Hiểu Nguyệt đang ngủ say, chậm rãi mở mắt ra, Bạch Diệp đã tỉnh lại, chính ôn nhu vuốt sợi tóc tán loạn của nàng, miệng nhàn nhạt phân phó:
“Đi chuẩn bị nước súc miệng đi!”
“Vâng!”
“Diệp tỉnh thật sự sớm vậy, tối hôm qua ngủ không ngon?”
Khẽ vuốt vuốt mặt Bạch Diệp xinh đẹp quá đáng, Vân Hiểu Nguyệt mê say nói.
“Không có, chính là… Có chút ầm ĩ, cho nên…”
Mặt Bạch Diệp hơi đỏ lên, ánh mắt có chút né tránh.
Ách, ầm ĩ?
Ngẩn người, Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt hiểu, cười lên ha hả:
“Diệp, chàng thật sự là rất đáng yêu nha, nói,vì sao ta không có cảm giác ồn nhỉ? Hắc hắc …”
“Ta ôm nàng, bàn tay che kín lỗ tai của nàng, nàng đương nhiên nghe không được. Mà phải nói, xuân dược kia … thật sự rất lợi hại, giằng co hơn nửa đêm luôn, được rồi, mau đứng lên đi, nàng không phải là đã tìm rất nhiều người đến xem trò vui sao?”
“Đúng nga, tuy rằng trước mắt bọn họ là tỉnh không được. Bất quá, trong chốc lát rất nhiều người sẽ đến, thấy hai ta ngủ cùng một chỗ mà nói, diễn liền hát không xong.
Hì hì, chàng nói, Tướng quân cùng Thừa tướng kia, nếu nghe nói các tiểu thư được nuông chiều ở nhà bọn họ lại bò lên giường Nhị Hoàng tử, thì như thế nào đây?”
” Cũng là do nàng ranh ma, vậy nếu là bọn họ không tin thì sao?”
” Chàng quên rồi sao, ta không phải là thỉnh Hoàng Thượng sáng sớm ngày mai cùng nhau tới thôi? Hoàng Thượng mà nói thì đen cũng thành trắng, ta khiến cho Hoàng Thượng phối hợp một chút, hắc hắc …”
“Đợi một chút, phụ hoàng tại sao phải giúp nàng chớ?”
Bạch Diệp sửng sốt, không hiểu hỏi.
“Bí mật! Diệp, ta nói rồi, ta có thể giúp chàng, là ngươi nghĩ cũng không nghĩ tới, chờ ta cho chàng một cái kinh hỉ thật to đi, mau đứng lên!”
Vân Hiểu Nguyệt lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, nhanh nhẹn mặc quần áo, giúp Bạch Diệp mặc, bọn thị nữ ào ào đi đến, rất nhanh, hai người súc miệng xong, thông suốt phóng khoáng ăn điểm tâm, Vương Bình báo lại, Chu Tướng quân cùng tôn Thừa tướng đến!
Trải qua khoảng thời gian tu dưỡng này, thương thế Bạch Diệp rõ ràng chuyển biến tốt lên, vết thương trên vai cơ bản kết vảy, tay năng động, chính là vết thương trên chân tương đối nghiêm trọng, vẫn không thể đi đường, vì thế Vân Hiểu Nguyệt để Vương Bình ôm hắn đến chính sảnh, Vân Hiểu Nguyệt theo đuôi sau đó.
“Điện hạ, Chu Tướng quân cùng tôn Thừa tướng cầu kiến!”
Chỉ chốc lát sau, thị vệ bẩm báo nói.
“Mời vào!”
Một lát sau, hai đại thúc trung niên vội vã vọt vào.
“Điện hạ, Vương tổng quản nói Chỉ nhi nhà ta làm chuyện có lỗi với Điện hạ, cựu thần sợ hãi, không biết Chỉ nhi hiện tại ở nơi nào?”
Một nam tử trung niên cái đầu có chút hoa râm, dáng người khôi ngô đi nhanh ào đến, cung kính thi lễ sau, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, Điện hạ, Yên nhi nhà ta luôn luôn dịu ngoan thông minh, tri thư đạt lễ, làm sao có thể làm ra chuyện khác người gì đâu? Điện hạ, ngàn vạn không cần lầm tín gian nhân vu hãm a!”
Một đại thúc khác tóc muối tiêu, tướng mạo coi như thanh tú, chẳng qua trên cằm có chòm râu dê, tạo cảm giác rất là gian trá, lúc này vẻ mặt là bi thương phẫn, nét mặt già nua đỏ bừng, thật kích động nha!
“Có hay không làm sai, trong chốc lát hai vị cựu thần thấy tận mắt một chút sẽ biết!”
Bạch Diệp mặt lạnh, sắc mặt xanh mét, một bộ dáng bị đội nón xanh kiềm nén lửa giận, hắc hắc, thật thật sự giống lắm nha!
” Chuyện này …”
Hai người hai mặt nhìn nhau.
“Thỉnh Điện hạ cho chúng ta trông thấy bọn nha đầu đi, được không?”
Bạch Diệp mặt lạnh, lẳng lặng nhìn hai người đang quỳ, không khí chính sảnh lập tức ngưng trọng.
“Khởi bẩm Điện hạ, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương đến!”
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ thông báo.
“Vương Bình, ôm ta đi phòng ngủ chính, các ngươi cũng cùng đi xem một chút đi, đi!”
Đoàn người rất nhanh tới cửa phòng ngủ chính, bên ngoài đã đặt xong ghế đệm thật to, tất cả thị vệ cùng các cung nữ đều canh giữ ở ngoài cửa viện, thở cũng không dám thở, không khí thật khẩn trương.
Ngồi đến trên ghế dựa, Bạch Diệp sâu xa khó hiểu phụng phịu, không nói được một lời, lẳng lặng cùng đợi.
Rất nhanh, Hoàng Thượng mang theo Hoàng Hậu vội vã chạy tới, thấy trận thế này, hai người nao nao, đi đến.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương!”
Mọi người nhất tề cung kính kêu lên.
“Bình thân!”
Bạch Nghiêu nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt cùng Bạch Diệp, trong mắt lướt qua một tia hiểu rõ, bất động thần sắc hỏi:
“Trẫm cùng Hoàng Hậu sáng sớm sẽ đến xem Hoàng nhi, không nghĩ tới Hoàng nhi dậy sớm như vậy, chẳng qua, các ngươi làm cái gì vậy?”
Bạch Diệp cười nhẹ, ánh mắt liếc về phía Hoàng Hậu đang đứng một bên đã hoàn toàn há hốc mồm, ôn hòa khẽ gọi:
“Mẫu hậu, mẫu hậu, người làm sao rồi?”
“Ách? Không… Không có gì, Diệp nhi, con sớm như vậy rời giường, thương thế đã khoẻ nhiều rồi nhỉ!”
Hoàng Hậu cả người chấn động, ánh mắt hoảng loạn trả lời, đột nhiên liếc Vân Hiểu Nguyệt đứng một bên, hừ lạnh một tiếng:
“Vân Hiểu, ngươi vì sao ở chỗ này? Hoàng Thượng không phải là hạ chỉ không cho ngươi bước vào Phủ Hoàng Tử sao?”
Con mẹ nó, nữ nhân đáng chết, tìm phiền toái cho ta? Hắc hắc … Chuyện tiếp theo, chính ngươi tự đưa tới cửa nha!
“Hoàng Hậu nương nương, đêm qua thảo dân từ trong cung xuất ra, vốn muốn hồi Quý Tân lâu, không nghĩ tới Nhị Điện hạ đột nhiên nói muốn đến xem thương thế Đại Điện hạ, cho thảo dân chờ ở cửa, thảo dân chờ a chờ, nhưng là đợi thật lâu, ở cửa phòng bên đợi đến mức ngủ quên cũng không có thấy Nhị Điện hạ, tỉnh dậy, trời liền sáng, sau lại nghe thấy bọn sai vặt nghị luận, nói là tối hôm qua Nhị Điện hạ cùng Đại Điện hạ nâng cốc nói cười, sau Nhị Điện hạ say, ngủ ở trong phòng ngủ Đại Điện hạ, sau đó, chính là hai vị Trắc Phi nương nương nửa đêm tiến vào gian phòng, đến bây giờ còn không có đi ra đâu!”
Vân Hiểu Nguyệt mặt lạnh, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, từng chữ từng chữ bịa chuyện.
“Cái gì???”
Hoàng Hậu la hoảng lên:
“Ngươi nói bậy!”
” Vậy sao, Hoàng Hậu làm sao mà biết Vân Hiểu nói bậy? Chẳng lẽ… Hoàng Hậu tối hôm qua đến chỗ này?”
Bởi vì ở cổ đại, liền tính là Hoàng Hậu địa vị cao quý, không có Hoàng Thượng chấp thuận, liền không thể một mình xuất cung, ngày hôm qua nàng xuất cung căn bản không có nói cho Hoàng Thượng, nếu bởi vậy Hoàng Thượng muốn trị tội, cũng là hợp tình hợp lý, cho nên hắn vội vàng làm sáng tỏ.
“Trẫm nhớ Hoàng Hậu địa vị cao quý nhất quốc chi mẫu, chắc chắn sẽ không làm chuyện phạm pháp, ngồi xuống đi, đừng mệt nhọc!!”
“Hồi bẩm… Hoàng Thượng, là nô tì, nô tì tối hôm qua gác đêm khi quá mót, rồi rời đi trong chốc lát, lúc trở lại liền nghe thấy bên trong có thanh âm kỳ quái, nô tì tưởng Nhị Điện hạ không thoải mái, vội vàng đi vào vừa thấy, phát hiện… Phát hiện…”
Thị nữ mặt tái nhợt, sợ hãi rụt rè không dám nói.
“Không có việc gì, ngươi nói đi, Trẫm không trị tội ngươi!”
Bạch Nghiêu ôn hòa nói.
“Tạ Hoàng Thượng ân điển, nô tì thấy hai vị Trắc Phi nương nương không có mặc quần áo, cùng Nhị Điện hạ ở trên giường lăn qua lăn lại, nô tì sợ hãi, liền vội vàng bẩm báo Vương quản gia.”
Thị nữ trả lời lớn tiếng.
Nhất thời, toàn trường một mảnh yên lặng, Chu Tướng quân cùng Tôn Thừa tướng miệng há thật to, choáng váng, sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch, nghẹn họng nhìn trân trối, hai cái tay gắt gao nắm chặt khăn gấm trong tay, xem kia tư thế, cũng sắp muốn đem khăn gấm xé rách!
“Hồ nháo!”
Sửng sốt sau một lúc lâu, Bạch Nghiêu giận tím mặt.
“Người tới, đem tên nghịch tử ra ngoài cho Trẫm!”
“Ai nha, sáng sớm nhao nhao ầm ĩ, còn có để cho người ta ngủ hay không, hết thảy tránh ra, bằng không làm thịt các ngươi!”
Bọn thị vệ còn chưa kịp nói chuyện, bên trong liền truyền đến tiếng quát mắng buồn ngủ mông lung, thanh âm kia, không phải là Bạch Nhật Tưởng thì là ai!
“Nghịch tử!!!”
Bạch Nghiêu tức giận đến cả người phát run, bước nhanh tiến lên, một cước đá văng cửa, đi vào, đám người Hoàng Hậu cũng đi vào theo, Vân Hiểu Nguyệt tự nhiên cũng thế.
Trong phòng, tràn ngập mùi hoan ái nồng đậm, còn kèm theo huyết tinh, rất khó ngửi, nhất là một màn lã lướt trên giường kia, mọi người nhìn đến ngây dại:
Trên khăn trải giường tuyết bạch, khắp nơi là lấm tấm nhiều vết máu, khắp giường đều thế, Chu Chỉ Nhi cả người trần truồng nằm ngang ở đầu giường, trên người hiện đầy vết nhéo xanh xanh tím tím, hòa lẫn tơ máu cùng chất lỏng màu trắng hiện đầy trên người của nàng, đứng ở nơi này, lại còn có thể thấy nơi nào đó sưng đỏ, còn đang chảy đầy máu loãng ra ngoài, thật thảm nha.
Về phần Tôn Như Yên nằm ở cuối giường, tóc đen thật dài rũ xuống tới dưới giường, khuôn mặt xinh đẹp bị đánh sưng đỏ như bánh bao, miệng mũi đọng máu bầm, trên người Tôn Như Yên thê thảm, đầu tựa vào trên người Chu Chỉ Nhi, bốn phía xung quanh “Hung khí” được che kín đặc sánh chất lỏng trắng đỏ.
Trời ạ, thật là làm cho đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc chịu kích thích a!
“Này này này…”
Tôn Thừa tướng cùng Chu Tướng quân mặt tái nhợt, cả người lạnh run, đột nhiên “phịch phịch ” một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc kể:
“Hoàng Thượng, ngươi nên vì cựu thần làm chủ a, hu hu… Các nàng nhất định là bị người hãm hại, hu hu…”
“Hoàng… Hoàng Thượng… Tưởng Nhi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này, Hoàng Thượng, người nhất định phải hảo hảo tra một chút, Hoàng Thượng…”
Hoàng Hậu từ trong cơn chấn kinh thanh tỉnh, hoa dung thất sắc, khóc cầu đạo.
Trời ạ, chiếm đoạt phi tử chưa qua cửa của Hoàng huynh, đây chính là tội lớn a, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nàng sợ tới mức cả người lạnh run, vội vàng cũng quỳ xuống.
Bạch Nghiêu nhìn Vân Hiểu Nguyệt đứng một bên, Vân Hiểu Nguyệt chau chau mày, bĩu môi, cho hắn một cái ánh mắt “Chính là ta làm”, Bạch Nghiêu ánh mắt chợt lóe, nhắm mắt, bước nhanh tiến lên, vung tay chính là một cái bạt tai thật to!
“Bốp…”
Thanh thúy tiếng vang cùng cảm nhận sâu sắc đánh tỉnh Bạch Nhật Tưởng, một mặt hung tướng mở mắt ra, Bạch Nhật Tưởng vừa định chửi ầm lên, ngạc nhiên phát hiện đánh hắn chính là phụ thân mình, lại quay đầu nhìn tình hình chung quanh, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, môi run lẩy bẩy lạnh run, trong lúc nhất thời, lại nói không ra lời!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]