Một buổi chiều, không ai lại tới quấy rầy nàng, Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ thoải mái, hoàn thành trách nhiệm đại phu, thường thường quan tâm Huyền Dạ một chút, thuận tiện nhìn sách, thẳng đến sắc trời gần hoàng hôn, Vân Hiểu Nguyệt phân phó tất cả xong mọi chuyện, nhảy lên ngựa, buổi tối nàng còn phải trở về bồi Bạch Diệp, không thể nuốt lời nha.
“Vân đại phu, ta nhớ được nàng là y sư bên người Nhị đệ ta, làm sao có thể tự tiện rời đi? Nếu Nhị đệ xảy ra chuyện gì, nàng đảm đương nổi sao?”
Đột nhiên, một thân ảnh màu vàng nhạt bay tới trước ngựa, ngăn cản đường đi của nàng.
“Huyền Kha?”
Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, đôi mắt băng lạnh lên:
“Có của ngươi dốc lòng chăm sóc, Huyền Dạ làm sao có thể sẽ xảy ra chuyện đâu? Trừ phi có người có ý định mưu sát, tựa như lần trước, đúng không?”
“Vân Hiểu, lưu lại không được sao?”
Huyền Kha nghe vậy, trong con ngươi đen cảm xúc phức tạp bốc lên không thôi, nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt sau một lúc lâu, hỏi.
“Không được, sáng mai ta sẽ đến đúng giờ!”
Nói xong, lôi kéo dây cương, hướng ra ngoài phóng đi.
” Bạch Diệp kia, tốt như vậy sao? Vân Hiểu Nguyệt, nàng thật đúng là thủy tính dương hoa, nàng chờ đó cho ta, hừ…”
Nắm chặt hai đấm, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh đã biến mất, Huyền Kha tức giận đến sắc mặt xanh mét, ánh mắt phát ra âm u.
…
Một đường ra roi thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097817/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.