Hướng vào trong phòng, Vân Hiểu Nguyệt nghiến răng, trong lồng ngực ngào ngạt khí bốc lên, đau đớn hận ý dung hoà với nhau, còn có không tha cùng do dự, cảm xúc quá mức phức tạp, làm cho nàng tâm hao khí tổn, mắt đẹp hàn ý càng sâu!
Gặp nhau? Còn chưa muốn gặp nhau?
Ánh mắt hắn thấy mình mừng như điên như vậy, không thể tin, nhưng không giống như hắn giả bộ.
Nhưng là vì sao không có nói cho ta hắn còn sống đây? Hắn vẫn như cũ là lừa ta, không phải sao?
Bạch Diệp, ta nên bắt ngươi như thế nào cho phải!
( Ụt: Còn đang giận nên sẽ là ” ta – ngươi ” với chưa được chấp nhận nên ” ta – muội ” nhé)
Phiền muộn làm Vân Hiểu Nguyệt phóng một chưởng đẩy ra cửa gỗ, hơi gió lạnh nhất thời thổi vào, khiến đầu não nàng hơi chút thanh tỉnh một ít.
Thở dài, ngồi vào bên cạnh bàn, vừa mới nâng bình trà lên, đột nhiên, cảm thấy có người nhanh chóng hướng nơi này tới gần.
Tay Vân Hiểu Nguyệt run lên, nước bắn tung tóe đến trên bàn, hít một hơi thật sâu, thu lại tất cả cảm xúc trong lòng, tay lấy thêm nhất tách trà đặt ở đối diện, một thân ảnh màu vàng nhạt như gió nhẹ nhàng tiến vào, đứng ở cửa.
“Điệp nhi, là muội sao?”
Bạch Diệp tham lam nhìn Vân Hiểu Nguyệt mặt trầm tĩnh, run rẩy hỏi.
“Điện hạ, tại hạ Vân Hiểu, không gọi Điệp nhi, người nhận lầm người!”
Khóe miệng lộ ra một tia đạm mạc ý cười, Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097796/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.