Lạnh. Thật sự rất lạnh. Lạnh đến thấy xương, phảng phất như trong máu đều đọng lại hàn khí.
Trong mơ màng, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy được một dòng nước ấm theo lưng chậm rãi tiến vào trong cơ thể, làm cho nàng dần cảm thấy ấm áp.
Là ai? Là ai đã cứu nàng? Người đó đang chữa thương cho nàng sao? Nàng muốn mở mắt ra nhưng cố gắng thế nào cũng không mở được.
Vt có chút nóng nảy đứng lên, hô hấp dồn dập mà hỗn loạn. Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh xa lạ mà trầm thấp:
” Ta chữa thương cho ngươi, yên tâm đi! ”
Áp chế nghi ngờ trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt buông lỏng thân thể, lẳng lặng cảm thụ luông châm khí thâm hậu chậm rãi làm dịu vết thương kinh mạch. Nàng thử điều khí liền thấy đan điền tựa như lửa thiêu đau đớn.
Vân Hiểu Nguyệt trong lòng ” lộp bộp ”, nàng biết lúc này nàng nhận phải sự tổn thương trầm trọng nhất từ trước tới nay.
Trong lúc bất chợt, nàng càng nghĩ càng thấy buồn cười. Từ lúc đặt chân đến đây, nàng từ đầu đến cuối người bị tổn thương đều thuỷ chung là nàng.
Nếu muốn nhận được tình cảm liền phải trả giá thì nàng không cần phải trả giá nữa. Không có nam nhân, nàng, Vân Hiểu Nguyệt vẫn có thể sống tốt.
Chậm rãi áp chế đau lòng, kiên định mà thong thả, đem tất cả tình cảm dành cho Tư Đồ Viễn niêm phong cất vào một góc. Làm cho trái tim mềm mại của nàng đông cứng lại.
Vân Hiểu Nguyệt quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097779/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.