“Xú tiểu tử, cũng biết đến thăm mẫu thân sao! Đến đây, trông thấy Điệpnha đầu, mẫu thân con hôm nay nhận con gái nuôi, con gái còn tặng cho ta một thứtốt, ngửi thấy không, có thơm không?” Thái Hậu cười tủm tỉm đi qua giữ tay TầnVũ, đưa cho nước hoa của mình.
“Oa, quả nhiên là thứ tốt, không nghĩ tới Điệp phi nương nương thậtđúng là có bản lĩnh!” Tần Vũ khen rất lớn.
“Vô tình làm ra mà thôi, cám ơn Vương gia tán thưởng!” Vân Hiểu Nguyệthơi hơi cúi người, thản nhiên nói, trong lòng đối với tiểu tử họ Tần, cũngkhông có hảo cảm gì cho cam.
“Vậy ư?” Tần Vũ không truy vấn, chính là nhìn Tần Ngạo cười cười mộtbên, khóe miệng tràn ra một nụ cười nghiền ngẫm, đi lên trước trò chuyện cùngThái Hậu, trong lúc nhất thời, trong tẩm cung hoà thuận vui vẻ.
Vân Hiểu Nguyệt thấy họ hiếu thuận với mẫu thân, không khỏi nhớ tớicha mẹ mình, năm đó mình cũng là đứa trẻ không lo nghĩ gì như vậy, chỉ tiếc chamẹ đã qua đời, mình mạc danh kỳ diệu xuyên không đến dị thế, rốt cuộc không trởvề được!
Cái mũi cay cay, đột nhiên, nước mắt tràn ra, xiết chặt khăn lụatrong tay, Vân Hiểu Nguyệt lén lút lau đi nước mắt, cúi đầu, không nghĩ tớimình đột nhiên nhẹ đi, bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, rồi sau đó bên tai truyềnđến giọng nói dịu dàng: “Nhớ nhà sao? Có thời gian, Trẫm sẽ cùng nàng về nhà?”
Vân Hiểu Nguyệt giương mắt nhìn vào đôi mắt tràn đầy vẻ thương tiếccủa Tần Ngạo, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên ngọt lịm, nhịn không đượccười nói: “Vâng!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125301/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.