“Tốt lắm, lui ra đi!” Tần Ngạo phất tay, tấtcả mọi người lui xuống, hoa viên lớn thế, nay chỉ còn lại hai người !
“Tiểu Điệp nhi, chuyện lần trước, là Trẫmkhông đúng, nàng xem, Trẫm đã hạ chỉ giải thích, nàng sẽ không tức giận nữa chứ?”Tần Ngạo đứng lên, đi đến ngồi xuống bên ghế của Vân Hiểu Nguyệt, cúi đầu mỉmcười hỏi. Con ngươi đen huyền, là thành khẩn xin lỗi, còn tràn đầy nhu tình mậtý, chẳng thể nhìn ra yêu mỵ như tối hôm qua, chân thành tha thiết như vậy, thâmthúy như vậy, giống như muốn hút hồn người vào trong đó.
Chậc chậc, xem hành động này, quả thực cóthể đoạt giải Oscar! Vân Hiểu Nguyệt không khỏi một phen tán thưởng dưới đáylòng, lập tức hạ tầm mắt, giống như thẹn thùng nói rằng: “Nô tì nào dám tức giậnvới Hoàng thượng! Hoàng thượng hạ thân phận cao quý của mình đến bạn nô tì ởLãnh cung xa xôi này, nô tì cảm kích còn không kịp ấy chứ! Hoàng thượng, ngườiphải phê duyệt tấu chương, nô tì xin cáo lui trước!” Đứng dậy thi lễ, Vân HiểuNguyệt xoay người muốn đi.
“Như vậy sao được?” Tần Ngạo lôi tay kéo,khiến Vân Hiểu Nguyệt không kịp phòng, ngã vào trong lòng hắn: “Tiểu Điệp nhi củaTrẫm thơm quá, dùng son gì vậy?” Ôm chặt thân thể mềm mại thơm dịu trong lòng,mùi hoa trong trẻo làm Tần Ngạo nhịn không được vùi đầu vào cần cổ mảnh khảnhtrắng như tuyết của người trong ngực, tinh tế khẽ hôn.
Chết tiệt, đồ sắc quỷ, muốn chết à! Vân HiểuNguyệt cứng đờ cả người, nhìn đám người cách đó không xa, cố nén xúc động muốnđánh hắn tơi bời, nắm chặt nắm đấm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125296/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.