Chương trước
Chương sau
“Điệp phi nương nương, Trương Thái y cầukiến!” Ngoài cửa truyền đến tiếng hô của thị nữ, bừng tỉnh tâm trí đang trầm tưcủa Vân Hiểu Nguyệt.
“Cho vào!”
“Dạ!”
Tay cầm một cuốn sách, Trương Thái y đầy mặthồng quang, đi đến!
“Sư phụ, mời ngồi, đồ nhi có lễ!” Xuốnggiường, mời Trương Thái y ngồi xuống ghế trên của mình, Vân Hiểu Nguyệt cungkính cúi lạy ba cái, kết thúc buổi lễ!
“Ai nha nha, Điệp phi nương nương, vi thầnnhư thế nào đảm đương được! Tốt tốt, nương nương lễ cũng làm rồi, vi thần thuđược đồ đệ tôn quý, mau nằm trên giường, người thân thể suy yếu, tĩnh dưỡng mớitốt!” Trương Thái y ngây dại, rồi sau đó kích động buông quyển sách trên tay, đứnglên, quan tâm nói.
“Cám ơn sư phụ! Về sau, xin sư phụ gọi conlà Điệp nhi, người nhà của ta, đều gọi con như vậy, được chứ?”
Trương Thái y kích động cùng cao hứng, làmcho Vân Hiểu Nguyệt cảm động không thôi, nghe lời nằm lại giường, mỉm cười nói.
“Tốt! Điệp nhi, đây là y thư, còn có mộtít là bản kê đơn, sư phụ mượn đến đây, còn có tâm đắc của sư phụ, đã ở bêntrong, con cứ từ từ nghiên cứu, không rõ chỗ nào, lần sau hỏi sư phụ, sư phụ giảithích cho con! Con là phi tử của Hoàng Thượng, sư phụkhông tiện thường xuyên đến đây, rước lấy bàn tán, đối với con không tốt! Còn nữa,trong cung lòng người hiểm ác, con còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, hiện tại lại mấttrí nhớ, mọi sự phải cẩn thận! Về sau dược liệu, phái Huyên nha đầu trực tiếp lấychỗ ta, bệnh trạng trên mặt nếu không tốt, đừng rời cửa, có cái gì muốn nói choVân thừa tướng, sư phụ cũng có thể giúp ngươi truyền lời, chính là Hoàng Thượng,vi sư không có cách, Điệp nhi nếu muốn bỏ mới tốt!” Nói xong lời cuối cùng, vẻmặt Trương Thái y u sầu, xem ra, vì chuyện Vân Hiểu Nguyệt mới thị tẩm liền bịthất sủng mà lo lắng!
“Sư phụ, Điệp nhi đã mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ, Hoàng Thượngcũng thế, cho nên, cũng không thương tâm cùng khổ sở gì! Hắn không tìm ta, ta rấtcao hứng, về sau thì để về sau hẵng nói!” Áck, tốt nhất để ta yên, đừng tới tìmta, tốt nhất hoàn toàn bỏ quên ta, vậy mới tốt!
“Điệp nhi lòng dạ rộng lớn, tương lai tất thành châu báu! Sư phụ đitrước, con phải cẩn thận!” Trương Thái y khen ngợi nở nụ cười.
“Dạ, sư phụ đi thong thả, Điệp nhi không tiễn!” Vân Hiểu Nguyệt ngồiở trên giường, cúi thấp người, cười tủm tỉm nhìn theo Trương Thái y lui đi rangoài!
“Thật tốt quá, rốt cục có thể an tâm dưỡng thương!” Đi chân trần xuốnggiường, cầm lấy y thư trên bàn, nàng nằm ở trên giường, chậm rãi mở ra trangsách!
Thấy Vân Hiểu Nguyệt im lặng bắt đầu đọc sách, đôi mắt đen ngoài cửasổ tràn đầy đầy ý cười, xoay người lén lút khinh công mà đi, xem thân ảnh kia, ắtvõ công cực cao!
Nửa canh giờ sau, Huyên nhi bưng chén thuốc cùng hai thị nữ đi vàophòng.
“Nương nương, uống thuốc! Đây là nước đường, rất ngọt!”
“Được!”
Bưng chén thuốc, Vân Hiểu Nguyệt uống một hơi cạn sạch, sau đó bỏchén, cười nói: “Hoàng qua đâu?”
“Ở chỗ này!”
Hai thị nữ phía sau một tay bưng nước ấm, một tay nâng một bát ngọc,trong là hoàng qua đã rửa sạch, còn có một đao nhỏ.
Ngồi ở bên giường, Vân Hiểu Nguyệt rửa mặt xong, nhẹ nhàng lau nướctrên mặt, vẫy lui thị nữ, sau đó đem cắt lát dưa chuột, đắp ở trên mặt!
“Nương nương, đây là. . .” Huyên nhi đứng ở một bên rốt cục nhịnkhông được mở miệng hỏi.
“Huyên nhi, em biết không? Dùng nó trị liệu làn da mẫn cảm rất hiệuquả! Hơn nữa, mỗi ngày trước khi ngủ đắp trên mặt thời gian một nén nhang, bảođảm làn da em sẽ trắng trắng mềm mềm! Chờ ta tốt hơn, sẽ tinh luyện một ít tinhdầu, hiệu quả rất tốt!”
Aiz, thật là nhớ đồ trang điểm địa cầu, đáng tiếc, nơi này không có,không có cách nào, đành phải tự cứu !
“Tinh dầu? Cái gì vậy? Nương nương, trước kia, người cho tới bây giờchưa từng nói!” Huyên nhi kinh ngạc hỏi.
“Ách? Nha đầu ngốc, đây đều là trong sách viết! Trước kia là tiểuthư ta mất hứng, dùng các thứ đều là có sẵn, tốt nhất! Hiện tại vào cung, emxem xem, ngay cả son đều có thể làm vũ khí, dọa người! Ta đây đành phải chínhmình động thủ! Huyên nhi, về sau tiểu thư nhà em còn sẽ có rất nhiều tư tưởngkì diệu, không cần kinh ngạc, đó là bị buộc phải làm, biết không?”
“Nương nương, Huyên nhi đã biết! Ô ô. . . Chúng ta hay là nói cholão gia phu nhân, cho bọn họ đi nói với Hoàng thượng, được không? Người bị nữnhân kia khi dễ, bị Hoàng thượng hiểu lầm, Huyên nhi nhìn, khổ sở trong lòng!”Huyên nhi đứng ở bên giường trào lên nước mắt.
“A? Không được! Ta hiện tại vào cung, cha mẹ nếu hỏi, Hoàng thượng lạimất hứng, dù sao, đây là chuyện nhà Hoàng gia, làm thần tử, có thể nào hỏi nhiều?Tốt nhất không cần nói, ta đều đã có suy tính của ta, không thể lắm miệng, nhớkỹ?” Vân Hiểu Nguyệt hoảng sợ, vội vàng ngăn cản!
Dạ nương nương! Vậy, Huyên nhi nói cho người chuyện của người, xemngười có thể nhớ hay không, được không?”
“Tốt! Ngồi vào bên giường mà nói đi!” Vỗ vỗ mép giường, nàng cao hứngnói.
Giọng nói êm tai của Huyên nhi kể ra, Vân Hiểu Nguyệt đã biết tìnhhuống gia đình mình: Hóa ra, phụ thân mình là Vân thần tướng, là nguyên lão haitriều, hơn phân nửa quan viên trong triều là môn đồ của hắn, ở trong triều có địavị hết sức quan trọng. Đại ca của mình, là binh mã đại nguyên soái, trong tay nắmhơn nửa binh quyền Thanh Long quốc, nay đang ở biên quan trấn thủ, là bằng hữutốt của đương kim Hoàng thượng! Mà mình, lại là con gái duy nhất của phủ ThừaTướng, từ nhỏ được sủng ái, là bảo bối được cả nhà nâng niu cẩn thận bảo vệ! Bởivì mình quá mức thích đương kim Hoàng thượng, dù chết cũng muốn tiến cung làmphi tử của hắn, Vân Thừa tướng không có cách nào, mới buộc Hoàng thượng cướimình, mà mình mới tiến cung, đã được phong làm nhất phẩm Điệp phi, đứng đầu bảymươi hai phi tử, trách không được Nhu phi ghen tị thành như vậy!
“Ha ha. . .em là nói, ta cao phẩm hơn Nhuphi?” Vân Hiểu Nguyệt thật cao hứng!
“Đúng vậy! Trên người, trừ bỏ sáu vị quýphi nương nương cùng Hoàng hậu nương nương, người là lớn nhất!” Huyên nhi kỳquái nói.
“Hắc hắc, vậy là tốt rồi!” Trách không đượcta mặc dù ở bên cạnh Lãnh cung, điều kiện vẫn tốt như vậy, hóa ra được nhờHoàng đế cùng Thái hậu, ta trong cung đứng hàng thứ mười! Tốt lắm, Nhu phi lầnsau còn chọc ta, ta mượn chuyện này áp người, cũng không sai!
“Đúng rồi, chúng ta kêu Thanh Long quốc,như vậy, còn quốc gia khác sao?”
“Có! Chính là Bạch Hổ quốc, Chu Tước quốccùng Huyền Vũ quốc! Tuy nhiên, Thanh Long quốc chúng ta là cường đại nhất trongTứ quốc!” Huyên nhi kiêu ngạo nói.
Ách? Tứ thánh thú! Có ý gì? Thần vận mệnhkia đưa ta đến nơi có những quốc gia như vậy có thâm ý gì? Vân Hiểu Nguyệt nháymắt mấy cái, như thế nào cũng không nghĩ ra!
Mặc kệ, trước làm rồi nói sau! Không có võcông, hết thảy vì mình, bắt đầu từ ngày mai, ta muốn một lần nữa huấn luyệnthân thể mảnh mai này, nói cách khác, yếu đuối như vậy, chuyện gì cũng khônglàm được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.