“Điệp phi nương nương, Trương Thái y cầukiến!” Ngoài cửa truyền đến tiếng hô của thị nữ, bừng tỉnh tâm trí đang trầm tưcủa Vân Hiểu Nguyệt.
“Cho vào!”
“Dạ!”
Tay cầm một cuốn sách, Trương Thái y đầy mặthồng quang, đi đến!
“Sư phụ, mời ngồi, đồ nhi có lễ!” Xuốnggiường, mời Trương Thái y ngồi xuống ghế trên của mình, Vân Hiểu Nguyệt cungkính cúi lạy ba cái, kết thúc buổi lễ!
“Ai nha nha, Điệp phi nương nương, vi thầnnhư thế nào đảm đương được! Tốt tốt, nương nương lễ cũng làm rồi, vi thần thuđược đồ đệ tôn quý, mau nằm trên giường, người thân thể suy yếu, tĩnh dưỡng mớitốt!” Trương Thái y ngây dại, rồi sau đó kích động buông quyển sách trên tay, đứnglên, quan tâm nói.
“Cám ơn sư phụ! Về sau, xin sư phụ gọi conlà Điệp nhi, người nhà của ta, đều gọi con như vậy, được chứ?”
Trương Thái y kích động cùng cao hứng, làmcho Vân Hiểu Nguyệt cảm động không thôi, nghe lời nằm lại giường, mỉm cười nói.
“Tốt! Điệp nhi, đây là y thư, còn có mộtít là bản kê đơn, sư phụ mượn đến đây, còn có tâm đắc của sư phụ, đã ở bêntrong, con cứ từ từ nghiên cứu, không rõ chỗ nào, lần sau hỏi sư phụ, sư phụ giảithích cho con! Con là phi tử của Hoàng Thượng, sư phụkhông tiện thường xuyên đến đây, rước lấy bàn tán, đối với con không tốt! Còn nữa,trong cung lòng người hiểm ác, con còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, hiện tại lại mấttrí nhớ, mọi sự phải cẩn thận! Về sau dược liệu, phái Huyên nha đầu trực tiếp lấychỗ ta, bệnh trạng trên mặt nếu không tốt, đừng rời cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125286/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.