Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, Đoàn Cẩm Sơ theo thói quen tính vươn vai duỗi thẳng chân. Vừa duỗi ra, lại giống như đá phải vật cứng gì, làm nàng giật mình, mở to đôi mắt, đập vào mắt là cái cằm và cổ nam nhân. Ngẩn ra, mí mắt nhìn lên một chút, lại rơi vào đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch, bốn mắt nhìn nhau, lập tức nàng thấy luống cuống bất an, cũng giật mình phát hiện nàng không gối đầu lên mặt bàn mà là khuỷu tay hắn.
"Nàng đá trúng ta! Rất đau!" Sở Vân Hách biểu tình lạnh nhạt lên án, mi tâm nhăn nhó.
"Ặc! Thật xin lỗi! Ta không cố ý! Ta không biết chàng....! Để ta xoa bóp cho chàng!"
Đoàn Cẩm Sơ đầu tiên là ngẩn người, sau đó kịp thời phản ứng, lập tức định ngồi dậy. Nhưng mà, một cánh tay lớn kia đang khoát cứng ngắc trên thắt lưng nàng, giọng Sở Vân Hách khàn khàn âm trầm phát ra bên vành tai mẫn cảm của nàng: "Sơ nhi! Là lòng ta đau, không phải thân! Làm sao nàng xoa được?"
".... Vân Hách! Ta! Ta....!" Đoàn Cẩm Sơ ấp úng, ngơ ngác ngửa đầu nhìn Sở Vân Hách, lòng xót xa tràn ngập, hốc mắt đỏ lên, lập tức một giọt lệ tràn ra. Sở Vân Hách duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi, hôn lên ánh mắt của nàng, thấp giọng hỏi: "Sơ nhi! Nàng có yêu ta không?"
"Vân Hách! Chàng! Chàng biết rồi mà! Còn hỏi ta nữa!" Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu xuống, trở tay ôm ngược lại lưng hắn, gương mặt thanh tú nhẹ nhàng ửng đỏ.
"Ta muốn nghe chính miệng nàng nói với ta!" Sở Vân Hách toét miệng, hôn lên trán nàng.
Đoàn Cẩm Sơ khẽ cắn cánh môi, chuẩn bị hồi lâu, lại ngượng ngùng như cũ, không khỏi gắt giọng thốt lên: "Người ta không nói chàng cũng biết mà! Đổi lại chàng nói! Người ta muốn nghe chàng nói!"
"Ha ha....!" Nghe nữ nhân Đoàn Cẩm Sơ này tự nhiên làm nũng, tâm tình xót xa mấy ngày nay của Sở Vân Hách hoàn toàn bay biến, tuấn mi dãn ra, lật người lên, nâng mặt Đoàn Cẩm Sơ, tươi cười nói: "Ta cũng không nói! Trừ phi....!"
"Trừ phi cái gì?" Đoàn Cẩm Sơ ngây ngốc hỏi.
Trong mắt lóe ra tà khí long lanh, đôi môi mỏng của Sở Vân Hách nhẹ nâng, vẻ mặt xấu xa cười: "Sơ nhi! Nàng có biết! Mấy tháng nay, bởi vì nàng, ta chỉ ăn chay, đói xanh xao vàng vọt! Trừ phi nàng tẩm bổ lại cho ta!"
"Ặc....!" Đoàn Cẩm Sơ không kịp phản ứng, chớp lông mi suy nghĩ, ngu ngơ nhìn Sở Vân Hách: "Là ta ăn hết cơm của chàng sao? Vậy! Vậy chàng cho ta ăn cơm nô tài là được rồi, không cần ăn nhiều, tiết kiệm cho chàng....!"
Nói được nửa câu, thấy mặt Sở Vân Hách xuất hiện vạch đen, Đoàn Cẩm Sơ bất giác ngậm miệng lại, sợ hãi nhìn hắn, không biết mình nói sai cái gì. Nhưng, ngay sau đó, đôi môi mỏng của hắn hạ xuống, không hề báo trước hôn lên môi nàng!
Đôi mắt trong veo trợn tròn, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, tim "Thình thịch" điên cuồng. Ngượng ngùng, khẩn trương, sợ hãi, chờ mong, đủ loại cảm giác như thủy triều xông lên đầu, hai gò má nóng lên, đỏ ửng cả mặt!
Nụ hôn của hắn rất thành thục, lập tức làm nàng say đắm trầm mê vào nhu tình của hắn. Vậy mà, hắn lại hôn cực kỳ bá đạo, linh hoạt quấn quít lấy lưỡi của nàng, không cho nàng bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, cũng không cho nàng có cơ hội phân tâm, làm cho toàn thân nàng vì mà hắn nở rộ, mỗi tế bào đều vì hắn mà rung động!
Toàn thân tê dại, như có dòng điện chạy khắp cơ thể, đã nếm trải tình dục, thân mình ngượng ngùng không kềm chế được cong lên, áp lên hắn, nghênh hợp hắn, đã động tình. Nàng lại thử vụng về hôn trả lại hắn, lập tức hắn mừng như điên cực độ, tiện đà hôn nàng càng thêm nồng nhiệt, sung sướng nuốt lấy ngọt thơm của riêng nàng!
Sóng tình bắt đầu khởi động, ham muốn dâng trào, làm hắn không còn thỏa mãn với nụ hôn này nữa. Bàn tay mơn trớn thân thể nàng, khi nặng khi nhẹ vuốt ve trên ngực nàng, nhưng tuấn mi lại chau sâu hơn, bởi vì không chỉ cách quần áo, còn có một tầng băng đáng chết kia trở ngại hắn. Vì thế, bàn tay không chút do dự cởi bỏ thắt lưng nàng, một phát đã lột hết áo ngoài, môi mỏng trượt xuống hôn lên cổ thon của nàng, thầm thì mị hoặc: "Sơ nhi! Nàng thật là một nha đầu ngốc! Ta muốn tẩm bổ chính là cái này! Muốn ăn nàng....!"
"Vân.... Vân Hách! Ta, ta....!" đang lúc ý loạn tình mê, Đoàn Cẩm Sơ ngượng ngùng ấp úng, mặc dù đã có quan hệ xác thịt cùng Sở Vân Hách, nhưng không biết vì sao trên giường nàng vẫn ngây ngô thẹn thùng.
"Sơ nhi! Nàng đồng ý không?" Sở Vân Hách giương mắt, khàn giọng hỏi nàng. Hỏi xong liền hối hận muốn tự tát một bạt tai, thân dưới của hắn nóng rực như tên đã trên dây. Cái miệng này, chỉ cần hắn trực tiếp ăn nàng sạch sành sanh là xong, tự dưng lại hỏi vấn đề ngu xuẩn vậy, nếu như nàng không đồng ý....
Đôi mắt vẩn đục, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, nặng nề thở dốc, còn có cái vật cứng rắn kia đang cạ cạ dưới bụng nàng.... dù nàng không có kinh nghiệm, cũng biết giờ phút này hắn nhịn khó khăn cỡ nào, nhưng mà....
Hai gò má ửng hồng như nắng chiều đầy trời, mắt Đoàn Cẩm Sơ không dám nhìn hắn, giọng lí nhí nói: "Ta muốn tắm rửa trước! Chờ! Chờ một lát được không?"
".... Được! Chỉ cần nàng không đổi ý! Ta lại nhịn!" Sở Vân Hách thở dài thật sâu, cuối cùng cũng không hoàn toàn thất vọng, lật người nằm xuống, lau một tầng mồ hôi mỏng trên trán, nhịn không được thầm thì ai oán: "Bổn vương khai trai gần mười năm! Chưa bao giờ bị nghẹn khuất đến thế! Không ngờ muốn một nữ nhân lại khó như vậy!"
"Ặc....!" Đoàn Cẩm Sơ run rẩy khóe miệng, không phục nói sẵng: "Vậy chàng chờ ta cũng có mười năm kinh nghiệm với nam nhân khác, ta khẳng định không để cho chàng nghẹn khuất!"
"Hả? Nha đầu! Nàng còn muốn cái gì nữa? Ngại tra tấn ta còn chưa đủ thê thảm sao?" Sở Vân Hách nghe xong, lập tức khuôn mặt tuấn tú đen kịt, nghiến răng chất vấn.
Cảm giác áy náy ập tới, Đoàn Cẩm Sơ ngượng ngùng giấu mặt, giọng càng nhỏ hơn: "Ta chỉ là không quen thôi! Mới gặp mặt! Chưa nói mấy câu! Chàng đã muốn phải....! Hơn nữa! Tới giờ này rồi! Tối nay ta còn phải hồi cung, giấy Lộ tổng quản phê cho chỉ được đi đến chiều thôi!"
"Không cần để ý tới Lộ Văn Minh, ta không cho nàng đi, ngày mai cũng không được đi, sáng ngày mốt đến phiên hầu của nàng ta sẽ đưa nàng vào cung trở lại như cũ, đừng nói với ai! Ha ha! Mà nói gì thì nói! Ít nhất nàng phải cho ta ăn no trước rồi hẵng nói!" Sở Vân Hách lại chồm lên người Đoàn Cẩm Sơ, khẽ liếm cánh môi mềm mại của nàng, giọng khàn đục thầm thì.
"Ngồi lên! Đã dậy rồi! Đừng đè ta! Ta, ta thật sự muốn đi tắm! Từ hoàng cung đi ra cả người đầy mồ hôi! Chàng không ngồi, ta không dám kêu nha hoàn chuẩn bị thùng nước cho ta!" Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ vừa thẹn lại bối rối, đẩy núi lớn trên người sẳng giọng.
Sở Vân Hách thật bất mãn xoay người xuống, trắng mắt liếc người nào đó, bĩu môi bực mình nói: "Miếng thịt béo đến miệng lại bay, bị nàng tra tấn thêm vài lần như vậy, ta sẽ giống như lời nàng rủa lúc trước, nếu không liệt dương thì cũng xuất tinh sớm thôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]