"Vân Hách......"
Nỉ non một tiếng, Đoàn Cẩm Sơ thẫn thờ rũ mắt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "Không đi, chàng mau hồi phủ đi.
"Sơ nhi...... ta......" Sở Vân Hách chần chờ, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, cực lực ẩn nhẫn cảm xúc, đứng yên như thế thật lâu, không nghe được nàng thay đổi chủ ý, hắn khép hờ mắt, thanh âm thô ách trầm thấp phát ra, "Được, ta đưa nàng về kính sự phòng."
Chóp mũi đột nhiên đau xót, Đoàn Cẩm Sơ vội vã cất bước, như muốn trốn chạy Sở Vân Hách đang tiêu sái phía sau, chưa dám nói tiếng nào, sợ nàng nhịn không được mà đáp ứng hắn, trong lòng nàng không ngừng tự nhủ, nhất định phải quyết tâm cứng lòng, nhất định phải...... Nếu không, nàng cũng không có dũng khí rời đi!
Mông lung dưới bóng đêm, ánh trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời, chiếu xuống mặt đất vài vầng sáng nhạt, soi sáng hai bóng dáng tịch liêu trên đường, từng bước một tiến về phía trước.
Vô luận là không có ý hồi phủ, theo nhau trên đường mòn đến kính sự phòng, một khắc thời gian lộ trình, hai người lại đi thành hai khắc, lặng lẽ không nói gì, hắn nhìn chăm chú sau lưng nàng, thật vất vả bước đi trước tầm mắt nóng rực kia, vài lần nàng cũng nhịn không được muốn quay đầu lại, muốn nhào vào lồng ngực hắn, rồi lại lần lượt cắn răng ẩn nhẫn, tâm trạng dày vò, không phải là sợ hắn không đón nhận, mà là do nàng.
Cuối cùng cũng đến lúc chia tay, nàng dừng lại, chậm rãi quay đầu, Đoàn Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468304/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.