“Nam nhân?” Sở Vân Hách liễm mi, ánh mắt đùa cợt nhìn từ gương mặt tinh xảo khéo léo của Đoàn Cẩm Sơ một mạch dời xuống phía dưới, xẹt qua bộ ngực bằng phẳng, cuối cùng dừng lại ở eo của nàng, ở bên môi, mơ hồ hiện lên một nụ cười nhạt, “Ngươi xác định. . . . . . Ngươi thực sự là nam nhân sao?”
“Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ theo ánh mắt của hắn nghi hoặc cúi đầu, mới rõ ý tứ trong lời nói của hắn, hai gò má ngượng ngùng nóng lên, theo bản năng khép chặt hai chân, nhắm mắt, ngẩng đầu, tay phải nắm lại ở trước ngực vỗ vỗ hai cái, chống lại mắt hắn, đúng lý hợp tình mà nói: “Đương nhiên xác định! Chúng tôi là thái giám ít nhất cũng là một nửa nam nhân!”
“Một nửa. . . . . Ha ha, còn kém xa!” Sở Vân Hách nghiêng mắt, chậm rãi cười ra tiếng, nụ cười này, ngay cả chính hắn cũng bị dọa đến giật mình, không nghĩ tới. . . . . Hắn vẫn còn có thể cười!
Nhưng mà, nghe tiếng cười đó, Đoàn Cẩm Sơ lại tức đỏ mặt, sớm đem lời Sở Lạc Dĩnh nói để qua sau đầu, chỉ cảm thấy chính mình bị nhục nhã vô cùng, lập tức căm giận bất bình mà nói: “Không phải chỉ kém không cưới vợ sinh con sao? Hừ! Ngươi thích cùng nữ nhân lên giường như vậy, cẩn thận ngươi miệt mài quá nhiều tráng niên mất sớm! Cẩn thân ngươi không lên được, bệnh liệt dương, xuất tinh sớm!”
Nghe vậy, con ngươi Sở Vân Hách căng thẳng, đột nhiên quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468051/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.