Editor: Họa Đến Vô Tình
Beta: Mai Tuyết Vân
Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, hé miệng cười, vẫy vẫy tay với Sở Lạc Dĩnh, sau đó nhẹ nhàng chạy lại, giương cao khuôn mặt tươi cười nói: “Cửu công chúa, nô tài ở đây!”
Sở Vân Hách chưa từng liếc nhìn nàng một cái, vẫn nhìn chằm chằm dòng nước dưới chân cầu như cũ, ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt lạnh lùng.
Sở Lạc Dĩnh cười khẽ, gật đầu nói: “Hầu hạ hắn cho tốt!”
“Dạ, Cửu công chúa!” Đoàn Cẩm Sơ lại lập tức xụ mặt xuống uể oải đáp một tiếng, này thì hầu hạ. . . . . . Không phải chính là bán rẻ tiếng cười sao?
Sở Lạc Dĩnh bật cười, mấp máy môi, không nói cái gì nữa, ung dung bước xuống cầu hình vòm, rồi chầm chậm đi tới đại sảnh.
Nhìn bóng dáng lạnh lùng cao ngạo của nam tử trước mặt, Đoàn Cẩm Sơ thở dài một hơi, đưa hai tay ra vỗ vỗ hai má, sau đó hít sâu, nặn ra một khuôn mặt tươi cười, “Ngươi. . . . . .”
“Cút!”
Một chữ ngắn gọn, lạnh lùng, bá đạo, khí thế nghiêm nghị.
“Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ kinh hãi ngây người tại chỗ, chớp lông mi suy nghĩ, đờ đẫn một lúc lâu, mời vừa ngập ngừng môi, thật là uất ức vểnh miệng nhỏ lên, “Ngươi đừng hung dữ như vậy mà!”
Giọng nói yếu đuối, mềm mại đáng yêu trong lành, mang theo một ít mùi vị là nũng của nữ nhân, Đoàn Cẩm Sơ không phát hiện, lại làm cho thân thể Sở Vân Hách đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468049/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.