Editor: Họa Đến Vô Tình
Vĩnh Lạc cung.
Ngày thứ nhất.
“Tiểu Sơ Tử, ánh mắt ngươi mọc trên mông sao? Bồn hoa lan kia ngươi không thấy được người khác chăm sóc như thế nào sao?”
“Tiểu Sơ Tử, ngươi là đồ con lừa cột cũng phí dây cương a! Ngươi xem, trong chốc lát mà ngươi đã làm hư mấy cây chổi rồi hả?”
Ngày thứ hai.
“Tiểu Sơ Tử, nói cho ngươi biết, ngươi đàng hoàng một chút cho ta! Để cho ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó, đừng nghĩ chọn tam lấy tứ!”
“Tiểu Sơ Tử, lỗ tai ngươi điếc rồi sao? Gọi ngươi lớn tiếng như vậy, ngươi không nghe thấy phải hay không?”
Ngày thứ ba.
“Tiểu Sơ Tử, động tác của ngươi nhanh nhẹn một chút! Một ngày ăn nhiều nhất, lại làm ít nhất, nói cho ngươi biết, trong hoàng cung không nuôi người rãnh rỗi!”
“Tiểu Sơ Tử, đèn cung đình trên nóc không lau sạch, lau lại một lần nữa!”
Ngày thứ tư. . . . . .
Ngày thứ năm. . . . . .
Nhịn! Nhịn! Nhịn!
Nhịn đến ngày thứ tám, Lý Toàn Thủy vừa mới mở miệng, “Tiểu Sơ Tử. . .”
“Sơ cái đầu mẹ ngươi! Bổn đại gia không làm!”
Đoàn Cẩm Sơ nổi trận lôi đình, mặt mày xám tro từ trên giá gỗ nhảy xuống, đem khăn bẩn từ trong tay quăng ra ngoài, hai tay chống nạnh, giận dữ hét: “Lý nước rửa chén ngươi là cái đồ thái giám chết bầm! Bổn đại gia mỗi ngày ăn đều là cây cỏ, thải ra chính là nãi, suốt ngày tân tân khổ khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468037/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.