Trở về phủ thái tử, sau khi dặn dò thị nữ chăm sóc Vô Ưu cẩn thận thì Dạ Kình mới an tâm rời đi, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy gương mặt “cần được giải thích rõ ràng” của Dạ Noãn.
Dạ Kình xoá xoá thái dương, kể hết cho Dạ Noãn nghe, đơn nhiên giấu việc nàng là người mang mệnh trời và vài vấn đề khác.
“Vậy lúc nào huynh đưa tỷ ấy đi gặp mẫu hậu và phụ hoàng?”
“Nói năng lung tung.”
Bị hoàng huynh của mình lườm cho, Dạ Noãn bèn vội lấy tay bịt chặt miệng mình lại.
Tuy Dạ Kình rất cưng chiều nàng, nhưng nàng từ sâu trong đáy lòng vẫn có chút sợ hãi đối với vị hoàng huynh lạnh lùng cương nghị này.
“Mai muội đi thăm tỷ ấy được không?”
Dạ Noãn thỏ thẻ.
“Được, chỉ cần đừng để ai biết.”
Được Dạ Kình đáp ứng, Dạ Noãn vui vẻ ôm chầm lấy hắn rồi tung tăng chạy đi, trong đầu đã nghĩ đến hàng vạn món quà để tặng vị hoàng tẩu tương lai này.
Với giác quan thứ sáu của nàng thì hoàng huynh đã thích Vô Ưu rồi.
Hì hì, nàng vui chết đi mất! Thật muốn báo cho mẫu hậu biết là Dạ Kình thoát kiếp độc thân rồi.
Trong cơn ngủ say, Vô Ưu nhìn thấy một người.
Bóng dáng người đó mờ mờ ảo ảo, tựa như bị ngàn mây che lấp nhưng khí chất hơn người từ xương cốt vẫn toát ra mạnh mẽ.
Nàng hiếu kì đi tới gần như hình bóng đó ngày càng mờ dần, đến khi hoá thành những tia sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-ta-phi-than-vuong-de-nhat-doc-sung/2921569/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.