“Vô Ưu!”
Vô Ưu lúc này mới quay lại nhìn Dạ Kình, nàng ngồi xổm trước mặt hắn, đưa hai tay ra… nhéo má hắn.
“Không mềm chút nào.”
Nàng chu môi nhỏ tỏ ra bất mãn rồi làm một hành động khiến Dạ Kình cả kinh.
Nàng luồn tay vào trong áo hắn xoa cơ bụng rắn chắc.
Dạ Kình vội vàng kéo bàn tay hư hỏng của nàng ra, gương mặt cùng vành tai phớt hồng.
“Ngươi ý thức được việc mình đang làm không? Mau tỉnh táo.”
Gương mặt Vô Ưu say rượu mà ửng đỏ trông vô cùng khả ái, nàng nhìn hắn cười ngây ngô rồi choàng người ôm lấy cổ hắn, còn tinh nghịch cắn một cái.
“Vô Ưu!”
“Hi hi, ngươi bị ta đánh dấu rồi.”
“Vô Ưu!”
Dạ Kình lấy tay che nơi nàng vừa mới cắn, vừa bất lực vừa muốn khóc với cô nàng này.
Dù biết tính cách nàng là nữ tử phóng khoáng, nhưng hành động này có đi quá giới hạn rồi.
“Ngươi quát ta…”
Nàng đột nhiên nói trong ấm ức.
“Ta đi tìm mĩ nhân xinh đẹp, không chơi với ngươi nữa.”
Nói rồi nàng từ cửa sổ nhảy xuống, Dạ Kình cũng vội vàng nhảy theo nhưng đã không thấy bóng dáng nàng đâu, kéo cao lại cổ áo che đi dấu vết “mờ ám”, hắn cười khổ một cái rồi nhanh chóng chạy đi tìm nàng.
Hồi ức kết thúc.
“À đúng rồi Dạ Kình, khi nào ta mới có thể tu luyện? Hôm trước ta đã thử ngồi hấp thụ linh khí nhưng thất bại rồi.”
Vô Ưu ủ rũ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-ta-phi-than-vuong-de-nhat-doc-sung/2921565/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.