Sợ Vô Ưu cảm thấy khó xử, Dạ Kình định quay trở về thay y phục nhưng Dạ Noãn đã kéo lại.
“Huynh đi đâu vậy, không cần thay không cần thay. Chúng ta mau đi sắp muộn rồi!”
“Dạ Noãn, đừng nháo!”
“Ta không nháo! Vô Ưu, tỷ mau nói giúp ta đi.”
Vô Ưu lúc này cũng không biết nói gì làm gì.
“Thái tử không cần thay, ta sẽ vào trong thay, đợi ta, một chút thôi.”
“Không không không được! Vô Ưu, tỷ mà dám thay thì ta liền nhảy xuống hồ nước cho tỷ xem!”
Cứ như vậy, Dạ Noãn lôi đủ thứ chuyện ra uy hiếp, Vô Ưu không muốn bị đau đầu nên đáp ứng, Dạ Kình cũng bó tay chịu thua.
Nhưng chưa hết ở đó, lúc ngồi lên xe ngựa Dạ Noãn cố tình ngồi hết một ghế, còn ghế đối diện để cho Dạ Kình và Vô Ưu.
“Dạ Noãn! Muội tưởng ta không dám làm gì muội ư?”
Dạ Kình thật sự cạn lời rồi.
“Không sao hết, cứ ngồi xuống đi.”
Vô Ưu mỉm cười, nàng là người hiện đại nên tư tưởng phóng khoáng, nam nữ ngồi cạnh nhau thôi là một điều rất bình thường.
Dạ Kình im lặng không nói nữa, chỉ ngồi xuống.
Đạt được mục đích, Dạ Noãn vui vẻ không thôi, nhìn cặp đôi kim đồng ngọc nữ trước mặt, nàng đã tưởng tượng đến hôn lễ của hai người sau này.
Bầu không khí trong xe có chút lạ.
“Dạ Noãn, muội cố tình lấy chiếc xe hẹp đúng không?”
Dạ Kình đột ngột hỏi.
“Bị huynh nhìn trúng rồi.”
Dạ Noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-ta-phi-than-vuong-de-nhat-doc-sung/2921560/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.