Nghe nàng nói xong Dạ Kình liền cười lên, hắn lấy tay chống mặt đôi mắt hơi híp lại khiêu gợi.
“Nếu gả cho ta, ngươi còn nhận được hơn thế nữa.”
“Ta có thể coi đây là lời tỏ tình không?”
Vô Ưu chớp chớp mắt.
“Không.”
Dạ Kình vân vê lọn tóc mềm mại của nàng.
“Tỏ tình ngươi ở trên mái nhà sao? Sẽ làm xấu danh tiếng của ta mất.”
Hai người nhìn nhau rồi cười, lại tiếp tục nụ hôn nồng cháy kéo dài như trước.
Khi hai người yêu nhau cuồng nhiệt thì người khổ là ai? Đơn nhiên là người thứ ba chứng kiến - Bồng Linh Thánh Điểu!
Không thể nhìn thêm được nữa, Bồng Linh Thánh Điểu bèn tự tách khỏi chủ nhân bay đi.
Ngủ một giấc sâu như vậy, phải cả mấy vạn năm rồi nó chưa nhìn ngắm lại thế giới này.
Bay qua Diêu La Thành rộng lớn, bay qua hoàng cung tráng lệ, bay đến một khoảng đất trống không bóng người thì Bồng Linh Thánh Điểu bỗng dừng lại.
“Người của thần giới sao lại lạc xuống nhân gian này?”
Một bóng người mặc y phục trắng muốt như không nhiễm chút bụi trần nào bước ra, đôi mắt tím sâu thẳm mà trầm lặng, khắp người toả ra khí tức cường đại, cao quý từ sâu trong cốt tuỷ.
“Bồng Linh Thánh Điểu, đã lâu không gặp.”
“Khoảng chín vạn năm rồi?”
“Ừ.”
“Thần vương tôn quý đại giá quang lâm đến đây, không phải là để tìm hiểu xem vì sao ta vẫn sống sót đấy chứ?”
Nam nhân này vậy mà chính là chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-ta-phi-than-vuong-de-nhat-doc-sung/2921544/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.