Chương trước
Chương sau
Trên đỉnh núi, khi Quan Tập Lẫm nhìn thấy Nhiếp Đằng ánh mắt tức giận hiện lên, nhưng lại không tính toán ân oán ngày trước, mà để sau khi tìm Diệp Tinh hỏi rõ sự tình, ngay sau đó, khi đám người phó viện sắp rời đi, muốn đi cùng bọn họ.
“Mấy người các ngươi đi làm gì? Đó là tám vị tu sĩ Kim Đan, bốn vị Nguyên Anh cường giả, hơn nữa còn không biết tu vi thực sự của bọn họ đạt đến cấp mấy, dựa vào thực lực của các ngươi là tự tìm đường chết, ở đây đợi chúng ta trở về đi!”
Phó viện nói, nhìn thấy viện trưởng và Diệp Tinh dẫn theo các đạo sư bay lên, liền phất tay áo nói với Nhiếp Đằng Quan Tập Lẫm và Tiêu Diệc Hàn: “Mau trở về! Đừng làm chậm trễ thời gian cứu viện!” vừa dứt tiếng, tay áo hắn phất một cái, không để bọn họ nói chuyện, vội vàng rút kiếm đuổi theo người trước mặt, 
Nhiếp Đằng liếc nhìn Quan Tập Lẫm, nhảy một bước, ngồi trên thanh kiếm bay đi theo.
Thấy Nhiếp Đằng cũng đi theo, Quan Tập Lẫm lập tức lấy vòng Bát Quái Phượng Cửu tặng cho hắn ném một cái vào không trung, liền nhảy lên, theo sát phía sau.
“Đợi ta!” Tiêu Diệc Hàn cũng lấy pháp khí bay lên đuổi theo. 
Trong học viện, toàn bộ học tử của các viện đều cảm thấy lo lắng trong lòng, từng người kinh ngạc nhìn bốn vị Nguyên Anh trưởng lão của học viện Tinh Vân, mười tám vị kim đan đạo sư của Linh Viện, cùng với hai mươi vị võ thánh đạo sư của Huyền viện, dưới sự chỉ đạo của viện trưởng và phó viện trưởng lần lượt xuất phát, rút kiếm nhanh chóng lao ra bên ngoài.
“Ôi! Đúng là đã dốc hết nhân lực của toàn bộ học viện kim đan trở lên mà! Ngay cả bốn vị Nguyên Anh trưởng lão cũng xuất hiện, viện trưởng và phó viện trưởng cũng đi cùng, chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lớn đến vậy?”
“Người Phượng Cửu đã chọc giận là ai? Sao lại cần nhân lực lớn như vậy để đi giải cứu? Hơn nữa, học viện sao lại dốc hết toàn lực đi cứu một tên học tử mới? Tên Phượng Cửu này, thật sự có đúng là một con gián đến từ một tiểu quốc gia cấp chín không?” 
“Nhìn kìa! Đó là Mạch Trần công tử! Đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân, cũng đi theo sau rồi.” Các học tử ở dưới chỉ vào người có thân ảnh giống Na Mạt Trích tiên đi theo phía sau. Lúc này trong lòng kinh ngạc khó nói thành lời.
Bên kia, ba người cung hội trưởng đã đi đến khu rừng rậm kia, vừa bước vào liền cảm nhận được một luồng áp lực thấp nhưng khí tức mạnh mẽ, trong không khí tràn đầy một luồng sát khí khiến người ta run sợ, thậm chí, chòn có mùi máu tanh hòa lẫn bên trong.
“Quỷ y kia không phải đã chết rồi sao?” Một vị tu sĩ kim đan hỏi. 
“Không thể chết dễ dàng như vậy được.” Cung hội trưởng thấp giọng nói: “Khế ước thú sinh mạng của nàng ta là thượng cổ thần thú Hỏa phượng hoàng, cho dù tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, thì khế ước thú của nàng cũng sẽ bảo vệ cho nàng, nhưng chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Bên kia!”
Ông lão kia đang nói, ánh mắt nhìn về phía trước: “Phía trước luồng khí dao động rất mạnh, mơ hồ có tiếng đụng kiếm và tiếng đánh nhau truyền đến, có lẽ bọn họ đang ở sâu trong rừng rậm kia.” 
“Đi!”
Ba người vừa nói, nhanh chóng lao đi, càng đến gần, càng cảm thấy luồng khí và áp lực của không khí không giống bên ngoài, càng tiến sâu vào một thước, huyết khí trong cơ thể càng trào dâng.
Cung hội trưởng và vị lão Nguyên Anh kia vẫn ổn, tên kim đan tu sĩ đi cùng thì phải áp chế rất mạnh mới ổn định được khí tức trong cơ thể, để tránh tinh thần dao dộng khiến cho luồng khí trong cơ thể mất đi kiểm soát. 
Ước chừng trong thời gian nửa nén hương, ba người họ mới đi đến nơi truyền ra âm thanh đang đánh nhau kia, khi nhìn thấy  một bóng dáng màu đỏ bị bốn tên Nguyên Anh và hai tên Kim Đan tu sĩ bao vây công đánh, ánh mắt không khỏi thu lại...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.