Chương trước
Chương sau
“Tin, tin đồn gì?”
Diệp Tinh nhìn chằm chằm nàng, không trả lời, một lúc lâu sau nàng mới nở nụ cười ôn noãn: “Cũng phải, tỷ đang tu luyện, sao biết được, thôi bỏ đi không nói chuyện này nữa, hôm nay ta qua đây ngồi chơi, muốn tìm tỷ nói chuyện thôi.”
Bạch Nhược Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn nàng thu liễm ánh mắt uống trà, lúc này mới tìm chuyện tán gẫu, tán dóc với nàng… 
Bên kia, Phượng Cửu trong động phủ.
Nàng vừa trở về liền đi vào động phủ, mở lò luyện đan ra bắt đầu luyện đan. Trong các phương thức luyện đan mà sư phụ nàng để lại cho nàng, có một vị đan dược tên là Chân Ngôn đan, là đan dược cấp hai, với tu vi đan đạo hiện giờ của nàng, muốn luyện chế một viên Chân Ngôn đan cấp hai quả thật không phải chuyện khó.
Chủ nhân đang luyện đan trong động phủ, bên ngoài ba con thú đang nằm sấp một chỗ trông chừng động phủ, không vào quấy rầy, những ngày sau bọn nó cũng không đi trộm linh sâm gì đó nữa, bởi vì chủ nhân chúng đã luyện chế đan dược cho chúng là đồ tốt hơn, ăn một viên qua được nửa tháng, hơn nữa còn có thể tăng cường khí tức trong cơ thể chúng nó, còn tốt hơn nhiều so với việc ăn linh dược linh sâm sống. 
Dược phong kia bởi vì linh dược linh sâm không bị trộm nữa, chuyện này cũng dần dần được gác lại, không giải quyết được gì.
Trong phòng luyện đan, Phượng Cửu ấn trên phương pháp luyện đan vào trong các dược liệu cà độc dược cùng ma tam đoạn, khống chế lấy mạng hỏa luyện chế, ước chừng khoảng một canh giờ, mùi dược lan tỏa ra, mùi dược này ngay cả nàng ngửi tâm cũng không khỏi động.
“Không hổ là Chân Ngôn đan, chỉ là mùi hương mà thôi cũng có thể khiến người ta tâm mất phòng thủ, nếu như thứ này lấy ra bán đấu giá, có lẽ cũng có không ít người muốn?” Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, gần đây không dược tễ mới vào thành, trái lại có thể lấy đan dược mang qua chợ đen bán đấu giá. 
Tong lòng ngẫm nghĩ nhưng lại không thất thần, mắt thấy đan dược sắp thành, lúc này lật tay cho thêm một ngọn đuốc, một đạo linh tức truyền vào, cuối cùng vỗ vào thân lò, lấy đan dược bên trong ra.
“Chân Ngôn đan cấp hai, bốn đạo Đan văn, coi như không tệ, chỉ là không biết dược hiệu thế nào?” Nàng nhẹ giọng nói, nhìn ba viện Chân Ngôn đan trong tay, nghĩ nghĩ tìm người thử đan dược này trước, tránh cho không biết hiệu quả của nó, chỉ là tìm ai thử đây?
Nàng vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài động phủ, nhìn nhìn ba viện Chân Ngôn đan trong tay, suy tính xem lấy ai tới thử đan mới tốt? Tuy nói là dựa theo phương pháp luyện đan nhưng cũng không biết sư phụ nàng có được phương thức luyện đan này ở đâu, trước kia nàng luyện chế một số đan dược đều dựa theo luyện cũng có thể luyện chế ra đan dược kỳ quái, vì thế một số đan dược luyện chế ra, cứ coi như biết không có độc hại gì, cũng phải thử rồi mới yên tâm được. 
Bởi vì ba viện đan trong tay nàng tỏa ra mùi hương khó cưỡng lại được, ba con thú đang nằm cùng nhau ngửi thấy mùi đan dược, không hẹn mà cùng đứng lên, một bộ thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm đan dược trong tay nàng. 
Thấy vậy, Phượng Cửu không khỏi cười nói: “Cái này không phải cho các ngươi ăn, ba viên này là Chân Ngôn đan, dùng nó sẽ khiến người ta nói thật, không có tác dụng gì với thú cả.”
Nàng ngồi xuống cỏ, lấy ra cái bình đang muốn nhét ba viên đan dược vào, ai biết một cái lưỡi đột nhiên cuốn lấy, cuốn đi một viên đan dược trong lòng bàn tay nàng, nàng sững sỡ một hồi, nhìn Lão Bạch, không khỏi trừng to mắt. 
“Lão Bạch! Cái tên tham ăn nhà ngươi! Đó là Chân Ngôn đan! Không phải thứ cho thú ăn, là để người ăn! Hơn nữa còn chưa qua thử nghiệm, nếu như ngươi ăn rồi xảy ra nguy hiểm gì, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi trước.”
“Ợ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.