Nghe vậy, Phượng Cửu lộ ra ý cười, cung kính hành lễ: “Đa tạ đạo sư chỉ dạy, ta biết rồi.”
Lữ đạo gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
“Phượng Cửu…” Diệp Tinh nhìn nàng, trong mắt có chút lo lắng.
Thấy vậy, Phượng Cửu không nhịn được khẽ cười một tiếng: “Tỷ lo cái gì? Lo ta là linh căn tạp không vào được Trúc Cơ sao? Tỷ đừng lo lắng, hiện tại tu vi của ta còn cao hơn tỷ.”
Thầy thần sắc nàng vẫn như cũ, cũng không vì kiểm tra ra linh căn tạp mà sa sút tinh thần, nàng mới yên tâm: “Ừm, thế giới này lớn như vậy, sẽ có cơ duyên thôi, mặc dù muộ là linh căn tạp, có thể tương lai cũng sẽ không có cơ hội vào Trúc Cơ, thậm chí là Kim Đan.”
“Ừm thế giới lớn như vậy, ta còn muốn đi xem sao!” Nàng híp mắt, ngước lên nhìn trời, ở trong thành Thiên Không ở Bát Đại đế quốc xa xôi ngự trị mọi nước còn có một người hẹn ước mười năm với nàng.
Ước hẹn mười năm? Nàng sẽ để bản thân mình dừng lại mười năm ở những quốc gia này sao? Đáp án là không bao giờ.
Trong những ngày kế tiếp, chuyện Phượng Cửu là linh căn tạp nhanh chóng truyền ra, nếu đổi thành người khác có lẽ những học tử trong học viện sẽ không có ai quan tâm như vậy, nhưng đây là lại Phượng Cửu, người này vừa vào đã đổi được lưu ly vũ bảy màu, lại để người của Huyền viện chịu thiệt không có chỗ nào phát tác, là Phượng Cửu khiến cho phó viện cực kỳ xem trọng, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255790/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.