“Gào!”
Đại hắc hùng vừa thấy đã hưng phấn gào lên một tiếng, trực tiếp ngồi xuống trên cỏ cầm những linh dược kia ăn, trong đó có không ít là linh sâm, những linh sâm này có to có nhỏ, cây nhỏ nhất cũng chỉ bằng ngón tay.
Ba con thú một con ăn, hai con nhìn, hiển nhiên chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên.
Thì ra từ khi chúng nó đến nơi này, trong Đan viện không có gì ăn, chúng nó liền chạy đến Dược phong bên cạnh Đan viện ăn trộm linh dược và linh quả.
Dược phong bên kia ngoại trừ linh dược ra còn trồng linh quả, ăn một lần thành nghiện, đương nhiên sẽ có lần sau, hơn nữa phẩm cấp của hai con thú này lại không thấp, tốc độ cực nhanh, làm chuyện xấu thì một con hái trộm còn một con canh chừng, một tháng này tuy rằng bên Dược phong kia náo loạn một đoàn nhưng cuối cùng lại không điều tra được trên người bọn nó.
Mà Lão Bạch cũng trong lúc hái trộm linh quả và linh dược đã khai quật ra sở trường mới. Những thứ nó chỉ cần nuốt không cần nhai đều có thể dự trữ trong bụng nó, lúc nhổ ra như còn nguyên.
Cái bụng kia của nó giống như một túi Càn Khôn di động, chi có điều không giống với túi Càn Khôn đó là cho dù hái linh dược vào trog bụng nó, để tầm vài ngày lấy ra cũng vẫn như mới.
Tiểu Hắc trở thành tiểu đệ của hai con thú đó, phụ trách canh giữ phủ đệ, chúng nó đến Dược viện hái trộm, đương nhiên cũng sẽ mang chút về cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255780/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.