Chương trước
Chương sau
Sau khi tìm được tâm pháp kia, nàng trực tiếp vào trong không gian tu luyện, linh khí trong không gian nồng đậm hơn bên ngoài, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn sơ với bên ngoài, cũng chính vì thế lần tu luyện này lại quên mất chuyện bên ngoài, mãi đến nửa tháng sau.
“Phượng Cửu? Muội ở đâu?”
Bên ngoài, Diệp Tinh đang gọi, bởi vì động phủ có kết giới nên nàng không vào được, cũng chỉ có thể đứng ngoài gọi. 
Phượng Cửu trong không gian nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc này mới chậm rãi mở mắt, đã không tu luyện lâu như vậy rồi, tinh thần nàng càng tốt hơn, dưới sự lôi kéo của tâm pháp hỗn độn, khí tức linh khí trên người nàng cuối cùng cũng có thể vận chuyển rồi.
Còn Thanh Liên kia bởi vì tu luyện tâm pháp hỗn độn, bên ngoài Thanh Liên bị một tầng sương mù màu xám vây quanh, cũng chính tầng sương mù máu xám này ngăn cách Thanh Liêm tự động hấp thu khí tức linh khí trong cơ thể.
“Săn sóc Thanh Liên không phải công một ngày, nghĩ trong thời gian ngắn khiến nó nở rộ là chuyện không có khả năng, nếu đã vậy chỉ có thể vừa tu luyện vừa phân ra một luồng linh khí đến ôn dưỡng nó.” 
Nàng khẽ nói, sau khi đứng dậy nhìn tiểu hỏa phượng vẫn đang ở trong minh tu, tiểu tử này giống như đang ngủ vậy, bị một đám lửa vây quanh, chỉ có thể mơ hồ thấy nó bên trong.
Nghe thấy thanh âm bên ngoài, nàng nghiêng mình xuất hiện trong động phủ, cúi đầu nhìn xuống thanh y của mình, tùy ý kéo kéo, lúc này mới mở kết giới đi ra ngoài.
“Diệp Tinh? Sao tỷ đến đây?” Nhìn thấy nàng, Phượng Cửu hơi bất ngờ, không ngờ Diệp Tinh thật sự đến tìm nàng. 
“Không phải muội nói ta thường xuyên qua đây sao?”
Diệp Tinh cười cười, đi lên trước nói: “Kỳ thực hôm nay ta đến cũng không phải đến tìm muội tán gẫu, là đạo sư bảo ta đến thăm muội, nói phó viện bảo muội qua Linh viện báo danh, sao lâu vậy vẫn chưa thấy đến?”
“A?” 
Nàng kinh ngạc, vỗ xuống trán mình, áy náy nói: “Muội quên mất chuyện này! Gần đây hơi bận, vừa bận chút đã không nhớ đến nữa.”
Diệp Tinh mím môi cười: “Vậy muội mau đi cùng ta qua đó! Người trong Linh viện rất tò mò về muội.”
“Tỷ chờ ta một chút, ta đi tắm rửa thay bộ quần áo khác rồi đi cùng tỷ, đã gần nửa tháng không tắm rồi, trên người có mùi rồi nè.” Nàng kéo thanh y trên người ngửi ngửi, trên mặt ghét bỏ. 
Nghe vậy Diệp Tinh cười khẽ một tiếng, nói: “Được, vậy ta đứng dưới cây kia đợi muội, muội nhanh một chút.” Vì thế đi đến ngồi xổm xuống cây bên cạnh đại hắc hùng đang canh chừng.
Đối với con thú tên tiểu Hắc của đại hắc hùng này, nàng đã sớm không còn sợ hãi như lúc đầu ở vạn thú trong dãy núi, bởi vì biết nó sẽ không làm hại nàng, vì thế cũng rất yên tâm.
Phượng Cửu thấy nàng ngồi xuống cạnh tiểu Hắc, nói chuyện cùng nó, không khỏi nở nụ cười, chợt giống như nhớ tới cái gì, liếc nhìn xung quanh, không thấy Lão Bạch, cũng không thấy tiểu Thôn Vân, không khỏi nhíu mày. 
Hai con thú này lại chạy đi đâu rồi?
Gần đây nàng không quản chúng nó, cũng không để ý, quả thực không biết bọn chúng đã chạy loạn đi đâu rồi, nhưng ngẫm lại dù có đi cũng chỉ là đỉnh núi của Đan viện, không đi nơi khác, vì thế cũng không quan tâm nữa.
Ước chúng một nén hương sau, Phượng Cửu tắm rửa sạch sẽ thay bộ thanh y, căn dặn tiểu Hắc trông chừng động phủ, lúc này mới cùng Diệp Tinh đi đến Linh viện. 
Hai người vừa đi không được bao lâu, Lão Bạch ăn no đến nỗi bụng tròn vo bước chân trở về, tiểu Thôn Vân thì nằm trên lưng nó.
Đại hắc hùng thấy hai con thú kia trở về, hưng phấn chạy tới kêu một tiếng.
Lão Bạch liếc nhìn nó, há cái miệng ngựa ra, một đống linh dược từ trong miệng nó phun ra… 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.