Lúc này trong tửu lâu có một cô gái xinh đẹp mặc y phục màu trắng bước nhanh xuống, lo lắng đi đến trước mặt Diệp Tinh, trong giọng nói mang vẻ oán trách: “A Tinh, muội làm ta sợ chết mất, tại sao muội lại có thể nhảy từ lầu hai xuống đất như vậy hả, xe thú kia chạy nhanh như vậy, hơn nữa lại còn là bốn con thú cùng chạy, nếu như muội chỉ cần chậm nửa bước mà bị nó đâm phải thì phải làm thế nào?”
Diệp Tinh khẽ mỉm cười: “Sẽ không đâu, chỉ là muội thấy có thể cứu được nên mới nhảy từ lầu hai xuống cứu mà thôi, muội có chừng mực cả nên sẽ không để bị thương đâu, huống hồ hoàn cảnh của đứa bé đó lúc ấy cũng rất nguy hiểm!”
“Vâng vâng vâng, muội chỉ biết lo cho người khác còn bản thân mình thì lại chẳng thèm quan tâm, lại còn dọa ta toát hết cả mồ hôi lạnh!” Cô gái mặc y phục màu trắng tiếp tục trách mắng rồi lại nhìn nàng một lượt nói: “Thật sự không bị thương đấy chứ?”
Nàng khẽ lắc đầu rồi cười mỉm nói: “Không bị thương đâu cả!”
“Không bị thương là tốt, muội xem, muội vừa ra khỏi cửa học viện thì đã nổi tiếng khắp nơi rồi, thật sự là không hổ danh là một trong mười thiên kiêu của học viện chúng ta, Diệp Tinh!” Người con gái mặc y phục trắng nói trêu đùa.
Diệp Tinh cười rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Được!” Cô gái mặc y phục trắng đáp rồi khoác tay nàng cùng rời đi trong con mắt của tất cả mọi người.
Phượng Cửu sờ cằm nhìn bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255718/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.