Ngày sau, mọi người đưa tiễn tại Lâm gia, Phượng Cửu đợi mọi người ngồi lên phi thuyền rời đi. Chuyến đi đến Đại Yến quốc khiến Cảnh lão thái gia mở rộng tầm mắt, càng làm cho lòng ông kiên định phải tu luyện tăng cấp.
Người của Lâm phủ nhìn theo phi thuyền rời đi, đến lúc bóng phi thuyền khuất dần trong đám mây mới vừa nói vừa quay người bước vào phủ.
“Phụ thân, con có chuyện muốn nói với người.” Những lời Lâm Thừa Chí giữ trong hai ngày qua, phải đợi đến lúc nhóm người Phượng Cửu rời đi, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi rồi.
Lâm Bác Hằng ngoảnh đầu nhìn hắn ý nói: “Đến thư phòng.” Nói rồi bước vào trong.
Trong thư phòng, Lâm Bác Hằng đang ngồi, nhìn con trai đang bước vào nói: “Nói đi! Có chuyện gì?”
“Là chuyện những sính lễ kia của cô cô.” Hắn cũng ngồi xuống cạnh bàn, nói: “Một trăm lọ dược tễ đó, con cảm thấy vốn không phải như chúng ta nghĩ.”
“Một trăm lọ dược tễ kia?” Ông nhìn hắn nói: “Thế con nghĩ như thế nào? Hoàng triều Phượng Hoàng cũng chỉ là mới lập không lâu, Phượng phủ vốn dĩ thế lực tuy lớn nhưng tại những nơi cửu đẳng quốc như thế, sẽ có được dược tễ như thế nào?”
Ông rót trà uống, lại nói: “Có điều, dược tễ này tốt hay không, cũng là tâm ý của họ, chúng ta không thể chê bai, chuyện này con đừng nhắc đến nữa.”
Nghe nói như thế, hắn biết phụ thân hiểu nhầm ý của hắn rồi không khỏi lắc đầu, cười nói: “Phụ thân, không phải như vậy, mà là con cảm thấy, dược tễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255691/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.