Phụ mẫu của họ đều đã hơn một trăm tuổi, hai người đang rất khỏe mạnh, cũng không sống ở đây mà sống tại nhà mỗi đứa con trai một thời gian, vì thế mấy tháng gần đây cũng không sống tại gia chủ này, có điều họ đã biết về hôn sự này.
“Đại ca, nếu ngày đại hôn là mười ba tháng mười hai thì bảo phụ thân, mẫu thân và mấy vị ca ca cùng về luôn đi!” Nàng lộ ra nụ cười nghĩ đến lại có thể gặp mọi người trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Gia tộc lớn, con cái lớn rồi sẽ được phân nhà riêng, chủ ngôi nhà này là người thừa kế thân là con trai trưởng Lâm Bác Hằng, còn về những đệ đệ khác, thì được phân ra ở ngoài, mỗi người làm chủ một nơi, cũng không cùng trong một thành trì, cũng chỉ những lúc có đại sự mọi người một nhà mới tụ họp đông đủ.
“Haha, từ ngày hôm qua ta đã sai người đến truyền tin rồi, ước đoán chậm nhất là ngày mai sẽ đến.”
“Vậy thì tốt.” Nàng gật đầu cười: “Muội về trước đây, muội còn chưa thêu xong gối uyên ương nữa!”
Nghe thấy, ông lắc đầu, phất phất tay ý bảo nàng trở về.
Ngoài kia, Phượng Cửu dẫn bọn họ lang thang khắp nơi trong Tam Giang thành, đến giữa trưa bọn họ lên lầu hai của một tửu lầu gọi hai bàn rồi ngồi xuống uống rượu ăn cơm.
“Cảnh gia gia, đến lúc đó đích thân gia gia cháu đến Tam Giang thành rước dâu hay thế nào ạ?” Nàng hiếu kỳ hỏi, vừa rót rượu cho ông.
Cảnh lão thái gia một tay vuốt râu nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255690/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.