“Bị một nam tử họ Chung bắt đi, tên này háo sắc thành tính, chắc là nhìn trúng dung nhan tuyệt mỹ của Lãnh Sương, ta đã phái người qua đó cứu người, bản thân quay về bẩm báo.”
Lãnh Hoa nghe xong, trong lòng trầm xuống, nhanh chóng nhìn về phía chủ tủ nhà hắn. Hắn cũng muốn đi cứu tỷ tỷ…
Phượng Cửu liếc nhìn hắn, nói với Khôi Lang: “Ngươi dẫn Lãnh Hoa qua đó.”
“Đa tạ chủ tử.” Lãnh Hoa nói xong, theo Khôi Lang nhanh chóng rời đi.
Phượng Cửu nhìn Hiên Viên Mặc Trạch bên cạnh, nói: “Chàng ở đây đợi ta! Ta đi một lát sẽ quay lại.”
Hắn không đi theo, bởi vì biết nàng tự mình xử lý được, vì vậy chỉ ở trong nhà trọ đợi nàng trở về.
Cùng lúc đó ở khu tiểu viện kia, Lãnh Sương bị thay một bộ quần áo màu hồng phấn, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp, dung nhan của nàng vốn đã trời sinh tuyệt mỹ, quanh năm chỉ mặc y phục màu đen không đổi cũng không sao che đậy được vẻ đẹp của nàng, chứ đừng nói bộ quần áo màu hồng phấn tuyệt đẹp này.
Khi những bước chân của nam tử kia đi vào, nhìn thấy mỹ nhân bị trói ngồi trên giường, cặp mắt nháy mắt hiện rõ tia háo sắc, vẻ mặt thèm thuồng: “Được lắm mỹ nhân, quả thực là cực phẩm, cực phẩm!”
Lãnh Sương lạnh lùng nhìn người kia, thấy sắc mặt người này tuy rằng bạt mạng quá độ nhưng vẫn là một tu sĩ Kim Đan, trong lòng không khỏi trầm xuống, chẳng trách, chẳng trách chỉ trói tay chân nàng lại, thì ra cảm thấy nàng sẽ không thoát khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255660/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.