“Mọi người, đó là vật gì vậy? Sao lại chỉ cần xuất ra ngay cả hỏi cũng không hỏi, cứ thế cho vào rồi?” Phượng Cửu vào trong thành, xoay người ngồi lên lưng Lão Bạch, hồng y bạch mã, tiêu sái biết bao.
Trong lòng có chút kinh ngạc, lúc đó cũng không thể thấy rõ vật mà Khôi Lang lấy ra, chỉ biết dường như là một ngọc bài, là ngọc bài có thân phận thế nào lại có thể khiến cho thủ vệ biên thành kia lộ ra thần sắc cung kính như vậy?
“Đương nhiên là vật đại diện cho thân phận của ta.” Hắn liếc mắt nhìn nàng đang cưỡi trên lưng ngựa, chói mắt mê người, chỉ cảm thấy hồng y bạch mã quả thực quá xứng với nàng.
Đặc biệt là bộ dáng giả trai của nàng, tư thế hiên ngang, nhưng lại mang theo khí tức tà tứ mê hoặc, khóe mắt khẽ nhếch lên, trong con ngươi tản ra sự mê hoặc ngập trời, biết rõ mê lực bản thân nàng vô biên khiến cả nam lẫn nữ đều chết mê, lúc này ngồi trên lưng ngựa lại thi thoảng ném ánh mắt đong đưa mê hoặc về phía các nữ tử đang tuổi xuân ở hai bên, hắn nhìn đến sắc mặt u ám.
Nữ nhân này lấy thân phận giả nam qua lại, quả nhiên giống như nàng nói, là để ra ngoài quyến rũ xung quanh.
Ánh mắt hắn sâu xa quét qua con phố náo nhiệt trước mặt, dừng trên tửu lâu cách khoảng trăm mét, giọng nói trầm thấp mang theo tia lạnh lùng: “Đi qua bên kia ngồi trước đã, để Khôi Lang đi mua bản đồ phân bố của Đại Yến, như vậy chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255602/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.