Nhìn thấy dáng vẻ của ông, Lâm Bác Hằng bật cười lắc đầu: “Đệ a! Sống trong hạnh phúc mà lại không biết, Tố Tích có chỗ nào không tốt? Lại để đệ tránh như tránh rắn thế.”
Phượng lão thái gia cười khổ: “Đại ca, huynh đừng giễu cợt đệ nữa, huynh rõ ràng biết rằng Tố Tích quá tốt, thật sự đệ không xứng với nàng, hơn nữa đệ là một lão già nát rượu, sao dám nghĩ đến cái kia?”
“Vậy đệ nói xem làm sao bây giờ? Tố Tích cũng không nói đùa, muội ấy có thể đợi đệ mấy chục năm cũng có thể tiếp tục đợi đệ một đời, đệ tự xem thế nào đi! Chuyện này ta cũng không giúp được đệ.” Ông bước vào thấy bàn ghế trong phòng lão thái gia bày bừa lộn xộn, nói: “Hay là ra ngoài sân ngồi đi! Đệ xem chỗ này của đệ trở thành bộ dạng gì rồi?”
Nói xong xoay người đi ra, đi đến bàn đá trong sân ngồi xuống, phân phó người chuẩn bị nước trà đem lên.
Phượng lão thái gia đi theo, ngồi xuống đối diện ông, vội vàng lo lắng hỏi: “Đại ca, huynh nói có tin tức của Phượng gia rồi? Sao lại là tin tức? Cháu gái đệ hiện giờ thế nào rồi? Mộ Dung Bác kia có nhân lúc đệ không ở đây mà bắt nạt con bé hay không?”
Từ khi ông bị bắt cóc, trong lòng ông vẫn luôn nhớ đến chuyện trong nhà, Phượng Tiêu lại không thể lộ diện, mọi chuyện đều do Phượng nha đầu làm, cũng không biết Mộ Dung Bác có dùng quỷ kế gì đối phó với con bé hay không? Tuy rằng con bé xuất sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255599/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.