Chương trước
Chương sau
Đến vùng ngoại ô ít người, Phượng Cửu đi chậm lại, sau đó tung người nhảy xuống ngựa, ôm Cầu Cầu đi đến dòng suối nhỏ cách đó không xa, còn Lão Bạch thì nhàn nhã đứng trên đồng cỏ.
Ở bên dòng suối nhỏ, nàng khẽ múc nước rửa mặt, cảm giác vô cùng khoan khoái. Nàng ngồi xuống trên đồng cỏ, từ trong tay áo lấy ra trái cây để ăn, vừa ăn vừa ngắm cảnh, dường như đang chờ đợi thứ gì đó.
Khoảng hơn nửa nén hương, có hai thân ảnh lặng yên không tiếng động tới gần nàng, ánh mắt hung ác liếc qua bóng người màu đỏ bên bờ suối, sau đó nhìn về phía Lão Bạch trên đồng cỏ.
Đối với bọn họ, nếu như không thể có được Lão Bạch thì cũng chỉ có thể phá hủy.
Cho dù đây là một linh thú phẩm cấp không thấp nhưng bọn họ không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ có được. Huống chi con ngựa này đã từng đá bọn họ một cước, phá hư chuyện tốt của bọn họ, lúc đó bọn họ đã muốn giết nó rồi.
“Xì…”
Lão Bạch đang nằm trên bãi cỏ liếc về phía bọn họ, phát ra một âm thanh giễu cợt.
Phượng Cửu đang ăn trái cây, vuốt lông Cầu Cầu, đối với động tĩnh sau lưng nàng cũng không thèm quay đầu lại, giả như không biết, chỉ có điều trong mắt nàng có một tia gian xảo.
Lão giả ở chỗ tối âm thầm rút ám tiễn ra, ngắm chuẩn xác vào vị trí Lão Bạch chuẩn bị giết chết nó. Bọn họ cũng không định buông tha cho Phượng Cửu, nhưng quốc chủ vẫn muốn dùng nàng để liên hôn với Thanh Đằng quốc cho nên bọn họ không thể động vào, chỉ là con ngựa này bọn họ có thể tùy ý chém giết.
Ngay lúc này, đột nhiên có một khí tức nguy hiểm đánh tới, hai người khẽ rùng mình, cảnh giác nhìn xung quanh, vừa nhìn lại, không khỏi giật mình.
“Các ngươi là ai?”
Không biết từ lúc nào, xung quanh bọn họ đã xuất hiện thêm hai lão giả và hai nam tử trung niên, uy áp mạnh mẽ của đối phương khiến cho bọn họ run rẩy, mồ hôi lạnh cũng toát ra, trong lòng xuất hiện cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
“Tất nhiên là người tới giết ngươi.”
Phượng Cửu mặc một thân hồng y đi tới, vừa đi vừa cắn trái cây, vẻ mặt thờ ơ, liếc nhìn hai lão giả sắc mặt trắng bệch, khóe môi nhếch lên ý cười quỷ dị: “Ta thả mồi ba ngày các ngươi mới cắn câu, đúng là không dễ dàng…”
Nghe nói như thế, trên mặt hai lão giả không còn chút máu nào: “Ngươi dám tính kế chúng ta!”
Lời này vừa nói ra, hai lão giả đều kinh ngạc: “Phượng Tiêu không hôn mê?”
Đúng vậy! Chỉ có khả năng Phượng Tiêu không hôn mê thì bọn họ mới bị bại lộ, để cho Phượng Cửu đề phòng, sau đó mới tính kế để dẫn dụ bọn họ cắn câu!
Nhưng bốn người vừa xuất hiện là sao? Bốn người này thực lực quá mức cường đại, khí tức cũng không phải là huyền khí Võ Tông mà chính là linh khí, hơn nữa thực lực cũng không dưới Trúc Cơ!
Một đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng thì đi đâu tìm được những người này? Những người có thực lực như thế này sao lại dễ dàng nghe nàng sai khiến?
Từng nghi vấn xuất hiện trong đầu bọn họ, nhưng bọn họ không tìm được đáp án, bọn họ chỉ biết hôm nay bọn họ khó tránh được kiếp nạn này.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, trong lòng bọn họ lập tức run sợ, quay người muốn chạy đi, nhưng khi thân hình bọn họ vừa động thì bốn người kia cũng ra tay.
“Muốn trốn sao? Vậy thì trốn đi. Có năng lực chạy trốn khỏi tay chúng ta coi như các ngươi có bản lĩnh!”
Một người nhếch môi cười lạnh, thân hình lướt đi, ngay lập tức liền đuổi kịp một lão giả, đánh ra một chưởng, dùng mắt thường cũng có thể thấy linh khí ngập tràn trong không khí, bao phủ toàn thân lão giả kia, để cho hắn không thể động đậy, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.