Sự khát máu trên người ông, ý chí chiến đấu khiếp người và lạnh thấu xương trên người ông, khiến cho những người áo đen kia không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lui về phía sau, trong lòng sợ hãi vô cùng, ngay cả tiến lên chiến đấu cũng không dám.
Người dẫn đầu đeo mặt nạ nhìn thấy mấy người áo đen sợ hãi lui lại, hắn tức đến nỗi thét lên: “Kẻ nào lui lại giết không tha!”
Lời này vừa nói ra, mặc dù trong lòng vô cùng hoảng sợ, bọn họ cũng không thể không tiến lên ứng chiến, chỉ thấy mọi người nắm chặt thanh kiếm trong tay, thét lớn một tiếng để tiếp thêm can đảm cho chính mình.
“Leng keng!”
“A!”
Âm thanh của đao kiếm chạm vào nhau tạo thành từng luồng khí sắc bén vang lên trong không khí, từng tiếng kêu thê lương thảm thiết xé rách bầu trời, chim chóc trú ngụ trong cây cối ở hai bên đường núi ồn ào vỗ cánh bay cao...
Đại đao chém xuống, máu tươi bắn tung tóe, nhiễm đỏ trên đất, Phượng Tiêu càng chiến đấu anh dũng thì thi thể trên mặt đất càng ngày càng nhiều hơn, vô số thi thể không có đầu, có người bị chém thành hai khúc, nỗi sợ hãi trước khi chết của những người áo đen vẫn còn dừng lại trên mặt của bọn họ, đôi mắt hoảng sợ mở to, đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Máu tươi nhuộm đỏ cả áo bào trên người Phượng Tiêu, có máu của ông, cũng có máu của những người áo đen kia, giờ khắc này ông cũng đã chứng minh được lời nói của ông lúc nãy, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255410/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.